Chương 503
Người khác một khi ở cách lưỡi kiếm này trong vòng một mét, lông tơ sẽ thi nhau đứt ra rơi xuống, lạnh lẽo thấu xương!
Lúc này anh mới kí ch thích chân khí một chút, mũi kiếm lập tức phóng ra ánh sáng dài mười mấy xen-ti-mét. Ánh sáng của kiếm là sát khí đã được hấp thụ qua từng ngày, có tính ăn mòn cực mạnh, cắt sắt như bùn.
Anh vẫy kiếm thật nhẹ, cột đá đã dễ dàng đứt làm hai đoạn hệt như miếng đậu phụ vậy!
Ngô Bình mắt sáng lên, nói: “Có được thanh bảo kiếm này thì chúng ta có thể ra ngoài rồi!”
Anh cõng Diệp Huyền, tay cầm kiếm đi về phía bên ngoài. Khi đến gần cửa động, Diệp Thiên Tông vội vã đón Diệp Huyền rồi hỏi: “Sư đệ, nó không sao chứ?”
“Không sao cả, chỉ bị ngất đi thôi. Đợi khi ra được bên ngoài em sẽ chữa trị cho Diệp Huyền”.
Diệp Thiên Tông thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Thần Võ Ti có lẽ sẽ phái người tới điều tra, đến lúc đó chúng ta sẽ có hy vọng thoát ra ngoài”.
Ngô Bình cười đáp: “Chờ người cứu thì chẳng thà tự tìm cách cứu mình, thử thanh kiếm này đi”.
Nói rồi anh giơ thanh kiếm lên, chém nhiều nhát vào vách đá bên cạnh. Dưới lưỡi kiếm, vách đã vỡ vụn ra như miếng đậu phụ vậy, cả tảng đá bị chém rơi xuống đất.
Mọi người đều kinh ngạc, có người còn thò tay sờ thử phiến đá. Đó là một tảng đá bình thường, rất cứng. Tại sao thanh kiếm này lại có thể sắc bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2272322/chuong-501.html