Chương 392
“Cô Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi”, hắn sờ đầu mình, cười nhếch mép với Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương tức giận nói: “Lâm Hổ Vương, anh tới đây làm gì?”
Lâm Hổ Vương liền bật cười: “Giám đốc Tống của chúng ta nghe nói cô đã khỏe nên bảo tôi đến thăm cô xem thế nào”.
“Không cần, mời anh ra ngoài ngay!”, Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: “Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Báo cảnh sát? Ha ha, cái Vân Kinh nhỏ bé này có ai dám bắt Lâm Hổ Vương này à?”, hắn cười quái dị.
Trần Lăng Sương trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lâm Hổ Vương bật cười: “Lăng Sương à, ngày xưa nhờ có công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh o bế mà cô mới nổi được. Tuy sau này vì cô bị bệnh mà công ty đã hủy hợp đồng, nhưng tình nghĩa của mọi người vẫn còn đó…”
“Tình nghĩa?”, Trần Lăng Sương cười lạnh: “Là ai đã bỏ đá xuống giếng, còn đến tận tòa án tố cáo tôi, bắt tôi bồi thường tổn thất kinh tế? Là ai đã âm thầm xử lý cổ phiếu của tôi trong công ty? Vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất thì tình nghĩa của các người ở đâu?”
Lâm Hổ Vương cười nhạt: “Trần Lăng Sương, chúng tôi chỉ coi trọng giá trị thôi. Ngày xưa cô không có giá trị, chúng tôi làm thế cũng là vì không còn cách nào”.
Sau đó hắn đi tới giơ tay kéo Trần Lăng Sương, cười nói: “Nghe nói cô có thể đi lại được rồi, đi cho tôi xem nào”.
“Anh cút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2272097/chuong-390.html