Chương trước
Chương sau
“Tôi và viện trưởng các cậu là bạn, Lục tiên sinh là tôi mời tới, các cậu ra ngoài trước đi!” Triệu Hàn Đông lên tiếng: "Đừng quấy rầy Lục tiên sinh!”

"Đi ra ngoài phải là hai người ấy! không có chứng chỉ hành nghề y, còn dám ở bệnh viện trực thuộc Thanh Châu nói nhảm!!"

Một gã bác sĩ chủ trị mắng: "Xảy ra chuyện hai người gánh nổi trách nhiệm không?”

Vừa mới mắng xong, hắn liền thấy rõ hai người trong phòng, thái độ trên mặt đột nhiên đặc sắc hẳn: “Thì ra là cậu!”

Lục Phàm cũng quay đầu lại, không ngờ bác sĩ chính lại là Lưu Hạo: "Thật trùng hợp.”

"Bệnh viện trực thuộc Thanh Châu có quy định rõ ràng, phòng bệnh VỊP. ngoại trừ người nhà, những người khác không thể vào, hai người tự ý đi vào, gián đoạn việc trị liệu, đây chính là chuyện lớn.” Lưu Hạo lạnh lùng nói.

"Trị bệnh cứu người là thiên chức cũng là trách nhiệm của người bác sĩ, các anh nếu có thể cứu thì tôi việc quái gì phải đến đây!”

Lục Phàm mỉm cười nói.

“Thăng nhãi cậu đừng nên ngông cưồng, tôi biết cậu có thể làm được gì, nhưng nơi này là bệnh viện trực thuộc Thanh Châu, cũng không phải là nơi để cậu giương oai." Lưu Hạo lạnh giọng nói.

“Xảy ra chuyện gì?”



Người đàn ông trung niên phía sau đi vào, cũng mặc áo blouse trắng.

“Chủ nhiệm Triệu, người này không có chứng chỉ hành nghề y!" Lưu Hạo tiến lên nói: "Đây là phòng VIP, đứa nhỏ kia là cháu trai của ông Thẩm.”

Chủ nhiệm Triệu cau mày, nhìn về phía Lục Phàm: "Thân phận bệnh nhân đặc biệt, tình huống nguy hiểm, sao cậu có thể tùy tiện như thế hả?”

“Chủ nhiệm Triệu, tôi quen viện trưởng của các cậu."

Triệu Hàn Đông cười ¡: “Tôi cũng vừa tới cách đây không lâu đấy!”

“Tôi mặc kệ mấy người có quen biết viện trưởng hay không, mau dừng lại!"

Chủ nhiệm Triệu lạnh lùng nói: "Ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi, nơi này không hoan nghênh hai người!"

Triệu Hàn Đông nhướng mày, ông là cao thủ Trung y, nếu không phải viện trưởng mời, ông cũng sẽ không vì ca bệnh này mà chạy đôn chạy đáo để rồi bị nói như vậy, nghe mấy lời khinh thường này, lòng nhiệt tình của Triệu Hàn Đông cũng lạnh đi hơn nửa.

"Bệnh của đứa trẻ đang nằm kia không phải chứng bệnh tầm thường, nếu tôi không điều trị, nó không qua nổi đêm nay đâu!"

Lục Phàm nói thẳng: "Mấy người cũng biết là nó đang nguy kịch mà?”



"Nói nhảm vừa thôi! Cháu trai ông Thẩm đang rất tốt, bác sĩ Ngô đang đi công tác sẽ nhanh chóng quay về để thăm khám cho đứa nhỏ đó, đến lúc đó tự khắc nó sẽ khoẻ lên!”

Chủ nhiệm Triệu nhíu mày nói: "Nơi này là phòng bệnh VỊP, hai người vẫn nên đi ra ngoài đi!"

Sắc mặt Lục Phàm tái mét, anh có ý tốt tới cứu người, lại bị người ta phũ phàng dội cho chậu nước lạnh đuổi đi.

“Xem ra là tôi xen vào việc của người khác! Làm chuyện dư thừa!”

Lục Phàm đứng dậy cười nói: "Hy vọng mấy người có thể chữa khỏi cho nó!”

Sau khi nói xong, anh mới đi ra bên ngoài, Triệu Hàn Đông cũng cau mày, đi theo Lục Phàm. Lục Phàm vốn nể mặt Triệu Hàn Đông, vốn định giúp một tay, người ta lại không cảm kích, điều này làm cho anh khó mà chấp nhận.

“Chữa bệnh mà không có chứng chỉ hành nghề? Định ngồi tù hay sao?”

Lưu Hạo lạnh lùng cười nói: "Thằng nhãi cậu cần phải cẩn thận một chút đi!”

Trong phòng bệnh, Lưu Hạo đang rất đắc ý, lúc trước hai lần đụng độ với Lục Phàm đều khiến hắn thua nhục nhã, lần này đừng hòng hản để lại mặt mũi cho anh!

“Sư phụ, là do tôi không tốt! "Triệu Hàn Đông cười khổ nói: “Để tôi gọi điện thoại cho viện trưởng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.