- Trâm đâu?
Lưu San San chợt hỏi, đưa tay về phía Ngưu Quang.
Ngưu Quang thong thả cho tay vào ống tay áo lấy ra một cây trâm, đưa Lưu San San.
San San cầm cây trâm trong tay, cẩn thận kiểm tra một lượt, câytrâm này tuy giống hệt cây trâm trước đó của nàng nhưng chất ngọc bóngmịn, hoàn mỹ không tì vết, hoàn toàn không có vết tích từng được sửa.
- Đây là cây trâm trước kia của ta?
Lưu San San cau mày hỏi.
Vẻ mặt Ngưu Quang lộ ra vài phần lúng túng.
- Không phải, cây trâm kia sửa xong nhìn rất khó coi, cho nên, ta dựa theo nó mà mua cây trâm khác giống hệt!
Ngưu Quang thành thực trả lời.
- Vậy ngươi cầm về đi.
Một tay Lưu San San khép lại xiêm y trên người, tay kia đưa trả trâm cho hắn.
- Ta chỉ tới để đưa trâm, ta đưa…..
- Ngươi cầm về đi.
Lưu San San buồn bực giậm chân, mắt bốc lên lửa giận:
- Ta không muốn cái này, ta muốn cái kia của mình cơ, trừ phingươi trả cái kia lại cho ta, bằng không, ta không cần cái này!
Khóe môi Ngưu Quang động đậy, thấy Lưu San San kiên trì như vậy, đành lấy trâm về.
- Được.
Lửa giận của Lưu San San khi thấy hắn nhận lại cây trâm thì giảm đi hơn nửa.
Nàng cười híp mắt nói:
- Ngày mai nếu ngươi rảnh thì đem trả trâm cho ta, nhớ đấy, phải là cây ban đầu ấy.
- Ngày mai không có thời gian.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/2994576/chuong-104-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.