Ta tới mang nàng và con về nhà!
Nghe câu này của hắn, Bạch Thiên Hoan vừa kinh ngạc vừa hiểu ra.
- Chàng biết cả rồi?
- Phải, ta biết cả rồi.
Hạng Nguyên Hoán vừa đau lòng vừa tự trách nói:
- Tại ta trách oan nàng, không tin tưởng nàng, còn nói nhiều lời tổn thương nàng đến thế.
- Ta muốn về nhà, không muốn ở đây nữa.
Bạch Thiên Hoan nằm trong lòng hắn lẩm bẩm:
- Ta mệt lắm, buồn ngủ nữa.
Hạng Nguyên Hoán vô cùng dịu dàng nhìn vào mắt nàng, vỗ nhè nhẹ lưng nàng, cưng chiều nói nhỏ bên tai nàng:
- Được, nàng ngủ một lát đi, bây giờ ta đưa nàng về nhà.
- Ừ.
Dứt lời, Bạch Thiên Hoan không chống đỡ được nữa, ngất trong lòng Hạng Nguyên Hoán.
Hắn đau lòng ôm lấy nàng, sau đó xoay người, ra hiệu cho Ngưu Quang bước qua, giao Bạch Thiên Hoan vào lòng Ngưu Quang.
- Ngươi bế nàng ấy, còn lại giao cho ta!
Hạng Nguyên Hoán dịu dàng nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ củanàng, trong khoảnh khắc quay đầu, vẻ dịu dàng kia biến mất, đôi conngươi đen nhánh hằn lên đầy tơ máu, ánh mắt toát ra sự khát máu mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng dữ tợn ấy cực kỳ giống ma quỷ trong địa ngục.
Ánh mắt quét qua bốn phía, các đại nội cấm vệ ai nấy đều kinh hoảng trước ánh mắt ấy, sợ hãi rút lui.
Khóe môi Hạng Nguyên Hoán cong lên u ám.
- Chúng ta đi!
Hắn đi trước, Ngưu Quang bế Bạch Thiên Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/2994557/chuong-101-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.