Tiểu quận chúa của hắn có thể làm loại chuyện này đã làrất hiếm thấy, hắn không trông chờ nàng có thể giống các đại gia khuê tú khác, vậy mới là Hạng Hân Lạc độc nhất vô nhị.
Sau khi uống xong thuốc, Đinh Viễn Sơn có chút mê man, Hạng HânLạc đem ghế đến ngồi bên giường hắn, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìnhắn, ánh mắt ấy trong veo, không có bất kỳ tạp niệm hay tình cảm nào.
Nhưng, chính ánh mắt như vậy khiến Đinh Viễn Sơn cả người nóng lên.
- Lạc Lạc, sao muội cứ nhìn ta mãi thế?
- Mẫu phi bảo muội chăm sóc huynh, muội không nhìn huynh thì chăm sóc huynh thế nào?
Hạng Hân Lạc nhanh mồm nhanh miệng nói.
Câu trả lời thẳng thắn ngược lại khiến Đinh Viễn Sơn cảm thấy thất bại.
- Muội nhìn ta mãi như vậy, ta không có cách nào nghỉ ngơi tốt được.
- Tại sao?
Hạng Hân Lạc mở to mắt, con ngươi vẫn trong veo như cũ.
Thật là bị nàng đánh bại, hắn đã nói đủ rõ ràng mà nàng vẫnkhông hiểu, nhưng, như vậy mới là Hạng Hân Lạc, một Hạng Hân Lạc đơnthuần.
Bất đắc dĩ, Đinh Viễn Sơn đành phải tìm một lý do.
- Muội ngồi đó chắn ánh mặt trời!
- Vậy được, muội ngồi xa một chút!
Nàng thật sự dịch ghế ra sau, đôi mắt đen nhánh trong veo vẫn dán vào hắn như cũ:
- Thế này được rồi chứ?
Hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt hơi ửng đỏ.
Có điều, không tìm được lý do nào khác, hắn đành mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/2994543/chuong-97-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.