Đây là một gianphòng nhỏ hẻo lánh cũ nát, bởi vì đã lâu không được tu sửa, lại không có người ở nên khắp nơi đều là mạng nhện và bụi bặm dày cả lóng tay. 
Bạch Thiên Hoan và Ngưu Quang bị trói tay sau lưng ở một cây cột, xung quanh bọn họ có rất nhiều người ăn mặc như du côn đang đứng. 
Nhưng những người đó ai nấy đều ánh mắt sáng rõ, hơi thở trầm ổn, rõ ràng đều là người đã qua huấn luyện, họ không ai nói chuyện với nhau, hình nhưlà đang đợi gì đấy. 
Khi vừa ra khỏi Thượng thư phủ, BạchThiên Hoan vẫn đang suy đoán mình không có quan hệ gì với thái tử, độtnhiên thái tử lại tìm mình để làm gì. 
Tiếp đó chính là tình huống hiện tại. 
Ngưu Quang phía sau nhỏ giọng nhắc nhở Bạch Thiên Hoan: 
- Du côn trong cả kinh thành này không có mấy người mà thuộc hạ không nhận ra, thế nhưng bọn họ không phải! 
Bạch Thiên Hoan hơi nghiêng mặt qua cười lạnh nói: 
- Chỉ cần hai chúng ta chết rồi thì ai quản bọn chúng có phải thực sự là du côn hay không? 
- Bây giờ thuộc hạ sẽ cứu đại tiểu thư ra………. 
- Không vội! 
Bạch Thiên Hoan mỉm cười ngắt lời hắn, đáy mắt hiện lên vẻ tinh ranh: 
- Ngay cả kẻ bắt chúng ta là ai cũng không biết mà rời đi, không phải quá thiệt thòi sao? 
Ngưu Quang chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ra liên tục, hiện tại không phảinên cố gắng mau chóng rời xa nguy hiểm hay sao? Sao hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/2994402/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.