Chương trước
Chương sau
Trong hành lang dài, Hoàng công công nghe xong Sở Lưu Nguyệt nói cuối cùng sắc mặt cũng lộ ra ý cười vừa lòng. Vị đích nữ của Quốc Công Phủ này tuy tuổi không lớn nhưng lại là người hiểu đạo lý, lời nói ra thật khiến người ta cảm thấy hài lòng. Hoàng công công khẽ giơ ngón tay trỏ lên, dùng khăn tay che miệng nở nụ cười, nói: 
- Sở tiểu thư làm sao có thể là người không có tiếng tăm gì được, tất cả mọi người trong nội Cung đều biết đến đại danh của người đó. 
Hoàng công công nói xong, Vương quản gia bên cạnh hắn cũng không khách khí nở nụ cười, sau đó giả vờ như tùy ý mở miệng: 
- Đại danh của Nhị tiểu thư, tất cả mọi người ở Thượng Kinh đều biết a. 
Một nữ nhân chưa gả vào cửa đã bị hưu phải nguyên kiệu quay về, hơn nữa còn tìm chết trước của Tĩnh Vương Phủ, vừa chết không thành lại về Sở Phủ tìm chết lần nữa. Thử hỏi Nhị tiểu có thể không có tiếng tăm gì được sao? 
Chẳng qua là kiểu thanh danh như vậy, cùng so sánh với mỹ danh của Đại tiểu thư thì chẳng khác gì một trời một vực, trong mắt Vương quản gia tràn đầy khinh thường.
Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Vương quản gia, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không sợ hãi không giận giữ, nhưng đôi đồng tử chợt trở nên thâm thúy. Ánh mắt của nàng khiến Vương quản gia nhịn không được bất an, trong đầu chợt nhớ tới những chuyện nghe được gần đây về Nhị tiểu thư, người hắn không nhịn được run lên một chút, không dám cười tiếp.
Nghe nói Nhị tiểu thư bị yêu nghiệt nhập thể, phàm là những người trêu chọc nàng đều không có kết cục tốt, hắn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Đổng mụ mụ và Thạch Lựu phía sau Sở Lưu Nguyệt nghe xong Vương quản gia nói thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng hai người cũng không dám lên tiếng trêu chọc Vương quản gia, chỉ có thể nhẫn nhịn xuống.
Lúc này Hoàng công công lại mở miệng: 
- Sở tiểu thư đừng lo lắng, Thái Hậu Nương Nương triệu Sở tiểu thư tiến cung là vì chuyện không hay Tĩnh Vương làm lúc trước, Thái Hậu muốn triệu tiểu thư tiến Cung để trấn an. 
Sở Lưu Nguyệt nghe Hoàng công công nói xong mới biết việc Thái Hậu triệu mình Tiến Cung cũng không liên quan đến Diệp Thị mà là vì chuyện Tĩnh Vương hưu nàng.
Tĩnh Vương hưu nàng, tuy là chuyện của Tĩnh Vương không liên quan đến Thái Hậu Nương Nương nhưng Thái Hậu làm như thế để thể hiện sự quan tâm của mình đến thần tử. Hiện giờ trong Cung không có Hoàng Hậu, Thái Hậu Nương Nương chính là người làm chủ Hậu Cung, Tĩnh Vương làm ra chuyện như vậy tất nhiên Thái Hậu cũng phải tỏ chút thái độ rồi. Hơn nữa nghe nói Thái Hậu rất thích Đức Phi Nương Nương mẫu phi của Tĩnh Vương Gia. Chính vì vậy Thái Hậu rất thích Tĩnh Vương Gia, chuyện của hắn Thái Hậu ra mặt cũng không có gì quá ngạc nhiên.
- Lưu Nguyệt đã biết, thỉnh cầu công công đợi ở ngoài phủ trong chốc lát, Lưu Nguyệt muốn chuẩn bị một chút được không?
Sở Lưu Nguyệt dịu dàng nói, Hoàng công công liếc mắt đánh giá nàng, trang phục khoác trên người không phải đồ mới, trên đầu cũng không hề có trang sức, cứ như vậy tiến Cung quả thật có chút không hay nên gật đầu một cái:
- Vậy ta sẽ đợi ngoài cửa phủ, Sở tiểu thư hãy nhanh lên một chút, yến hội sắp bắt đầu rồi.
- Được.
Sở Lưu Nguyệt gật đầu rồi dẫn Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ đi qua Hoàng công công cùng Vương quản gia đi vào trong phòng.
Phía sau, Hoàng công công đợi Sở Lưu Nguyệt đi xa mới quay sang Vương quản gia.
- Sở tiểu thư cũng không đáng ghét như những gì Vương quản gia nói nha. 
Hóa ra lúc ở trong phòng Vương quản gia đã đem những chuyện của Sở Lưu Nguyệt nói cho Hoàng công công, theo lời hắn nói thì Sở Lưu Nguyệt chính là một người rất đáng ghét. Nhưng lần gặp mặt vừa rồi đã khiến Hoàng công công cảm thấy vị tiểu thư này của Sở Gia cũng không kém đến mức như vậy, tuy rằng bộ dạng của nàng không được tốt lắm, quần áo cũng hơi cũ một chút nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng gọn gàng,sạch sẽ.
Khóe miệng Vương quản gia co quắp, lời hắn nói là ám chỉ con người nhút nhát của Sở Lưu Nguyệt trước kia, vừa gặp người liền sợ hãi trốn tránh, chỉ là hiện tại Sở Lưu Nguyệt đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Hoàng công công quan sát Vương quản gia, thân là người trong Cung tất nhiên hắn hiểu được những mánh khóe đấu đá nơi Hậu Viện này, nhưng hắn cũng lười để ý tới chuyện của Sở Phủ, nghĩ vậy hắn liền xoay người đi ra ngoài.
- Ta đến ngoài cửa phủ chờ một chút đi.
Vương quản gia chạy nhanh đuổi theo phía sau Hoàng công công: 
- Hoàng công công, tiểu nhân đưa người đi đến chính sảnh dùng trà.
Hắn nói xong còn thừa cơ lấy ra một đĩnh bạc nhét vào tay Hoàng công công, Hoàng công công nhận bạc cũng không so đo những việc khác:
- Vương quản gia cứ tự nhiên đi, ta ra xe ngựa ngoài cửa phủ đợi cũng được, yến hội tại Cảnh Ninh Cung cũng sắp bắt đầu rồi. 
- Vậy được.
Vương quản gia tự tiễn người đến ngoài cửa phủ, sau đó dặn dò những người gác cửa một chút mới dẫn theo hai người xoay người đi đến Liên Viện.
Thái Hậu triệu Sở Lưu Nguyệt tiến Cung, hắn phải lập tức bẩm báo chuyện này với đại tiểu thư. Khi Phu Nhân không ở trong phủ, tất cả mọi chuyện trong quý phủ đều được Đại tiểu thư xử lý, Đại tiểu thư vốn là người rất thông minh nên xử lý mọi việc rất thỏa đáng. Chuyện hôm nay Sở Lưu Nguyệt tiến Cung đã khiến Vương quản gia cảm thấy bất an trong lòng, dường như có vấn đề gì đó nhưng hắn lại không nghĩ ra được vấn đề nằm ở đâu. 
Trong Đào Viện,
Thạch Lựu cùng Đổng mụ mụ giúp Sở Lưu Nguyệt tìm một bộ quần áo tốt nhất, tuy bộ đồ không mới nhưng vẫn tốt hơn bộ đồ trên người nàng một chút. 
Nhưng Sở Lưu Nguyệt lấy tay đẩy bộ đồ sang một bên, trực tiếp mệnh lệnh cho Đổng mụ mụ: 
- Lập tức đem bộ quần áo xấu nhất đến để ta mặc. 
Hôm nay nàng muốn cho tất cả mọi người nhìn xem bao nhiêu năm nay Diệp Thị đối xử với nàng như thế nào, xem bà ta miệng nói một đằng nhưng lại làm một kiểu, để mọi người biết bà ta làm kế mẫu " tốt" đến mức nào. Hôm nay là ngày mừng thọ Thái Hậu, tất cả Cáo Mệnh Phu Nhân của các Gia Tộc đều có mặt, không phải bà ta thích giả dối sao? Nàng muốn xem bà ta tiếp tục giả dối thế nào. 
Trong mắt Sở Lưu Nguyệt lóe lên tinh quang, khóe môi ẩn ẩn ý cười.
Đổng mụ mụ không hỏi thêm bất cứ điều gì mà ngay lập tức nghe theo mệnh lệnh của Lưu Nguyệt bắt đầu tìm kiếm, Thạch Lựu cũng giúp bà tìm. Rất nhanh sau đó hai người tìm thấy một bộ áo cũng màu hồng phấn, chỉ có điều màu hồng đã sớm mất chỉ còn lại màu trắng đục, không chỉ thế bộ quần áo này có chút rộng. Bộ quần áo này Sở Lưu Liên đã từng mặc, dáng người Sở Lưu Liên vốn đầy đặn, với thân hình gầy guộc ốm yếu của Sở Lưu Nguyệt lúc này mà mặc chúng lên người quả thật không phù hợp, tuyệt không vừa người, liếc mắt một cái có thể cảm nhận được dáng người mảnh mai, yếu nhược bên trong của nàng.
Sở Lưu Nguyệt nhìn quần áo trên người vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại sửa sang lại đầu tóc một chút, cuối cùng ra lệnh cho Đổng mụ mụ:
- Mụ mụ đợi trong phủ, Thạch Lựu theo ta tiến Cung đi.
- Vâng, tiểu thư yên tâm đi.
Đổng mụ mụ gật đầu, Sở Lưu Nguyệt dẫn theo Thạch Lựu, hai người một đường ra khỏi Đào Viện nhanh chóng đi đến trước cửa Sở Phủ. Trên đường đi tất cả hạ nhân của Sở Phủ đều đưa cặp mắt khó hiểu nhìn Sở Lưu Nguyệt. Chẳng lẽ Nhị tiểu thư mặc quần áo như vậy để tiến Cung sao? Sau đó không ít người chợt nghĩ ra, hình như Nhị tiểu thư cũng không hề có quần áo mới. 
Ngoài cửa Sở Phủ, một chiếc xe ngựa xa hoa đang đứng chờ, trước xe ngựa có hai thái giám đang ngồi, một người là Hoàng công công lúc trước, người còn lại là thái giám phụ trách đánh xe, sau xe ngựa còn có vài thị vệ cưỡi ngựa đi theo, ngoài ra còn có vài hạ nhân của Sở Phủ. 
Tất cả mọi người nhìn thấy Sở Lưu Nguyệt đi ra từ trong phủ thì lặng người, không kịp phản ứng, đợi đến khi họ phản ứng lại thì Sở Lưu Nguyệt đã tự tiến vào xe ngựa.
Hoàng công công đầu cảm thấy đầu mình như to ra, hắn quay lại mở miệng:
- Sở tiểu thư, hôm nay là Đại thọ của Thái Hậu, người mặc như vậy là bất kính, hay là đổi trang phục khác đi?
Trong xe ngựa, thanh âm thản nhiên của Sở Lưu Nguyệt vang lên: 
- Hoàng công công thứ lỗi, không phải Lưu Nguyệt không muốn đổi mà là có đổi đi đổi lại thì quần áo cũng chỉ có thế, hơn nữa đây còn là bộ trang phục lúc trước đại tỷ thưởng cho ta. 
- Cái gì?
Hoàng công công vừa nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong mắt hiện lên sự khinh thường. Không phải nghe nói muội muội của Tướng Quân Diệp Nam là người vô cùng hiền tuệ, hiểu lễ nghĩa sao? Sao lại đối với đích nữ ác độc như thế? Không ngờ lại để Sở Lưu Nguyệt mặc những bộ đồ cũ như vậy, lại còn là đồ tỷ tỷ của nàng thưởng cho. Như vậy thật quá quắt, phải biết rằng luận về thân phận thì thân phận của vị tiểu thư này còn cao quý hơn Sở Lưu Liên kia rất nhiều a. 
Hóa ra Diệp Thị làm người giả dối như vậy, không ngờ có thể làm ra những chuyện thiếu đạo đức này. 
Trong xe ngựa, Sở Lưu Nguyệt mềm giọng mở miệng nói: 
- Hoàng công công, quần áo Lưu Nguyệt chỉ có như vậy, nếu Hoàng công công ngại quần áo của Lưu Nguyệt không tốt thì Lưu Nguyệt sẽ không tiến Cung để tránh làm Thái Hậu phiền lòng.
Hoàng công công nghe vậy thì làm sao có thể đồng ý, Thái Hậu lệnh hắn đến đón người, nếu hắn không hoàn thành nhiệm vụ thì người gặp chuyện không hay ho chính là hắn, về phần Sở Lưu Nguyệt mặc quần áo gì, đó là chuyện của Sở Phủ hắn không cần quan tâm đến, nghĩ vậy hắn ra lệnh cho thái giám bên cạnh: 
- Tiến Cung đi.
- Vâng, Hoàng công công.
Xe ngựa rời Sở phủ, một đường hướng đến Hoàng Cung. Trong xe ngựa, khóe môi Sở Lưu Nguyệt hiện lên ý cười, nàng đã sớm đoán được Hoàng công công không dám không đưa nàng tiến Cung, tuy ở trước mặt nàng hắn rất tự đắc nhưng trước mặt ở Thái Hậu hắn cũng chỉ là một tiểu nô tài mà thôi. Nếu không đón được người thì sau này hắn đừng nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt Thái Hậu nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.