Chương trước
Chương sau
Sở Lưu Liên vừa nghĩ vậy, trong lòng không khỏi kinh hoảng đến mức ứa cả mồ hôi lạnh. Sau đó nàng liền đưa ra quyết định sẽ nói mẫu thân đi mời đạo sĩ đến phủ ở, nhất định phải trừ bỏ nghiệp chướng* trên người Sở Lưu Nguyệt. Sở Lưu Liên cảm thấy nếu muốn kiếm được lợi ích gì trên người Sở Lưu Nguyệt hôm nay là không có khả năng, vì vậy nàng liền nói ra mục đích mình cho người gọi Sở Lưu Nguyệt tới.
*nghiệp chướng: tội nghiệt.
- Nhị muội, hôm nay tỷ tỷ gọi muội lại đây là vì không muốn muội cùng Tĩnh Vương Gia vì chuyện lúc trước mà không vui, cho nên tỷ tỷ hy vọng sau này hai người có thể chung sống hòa bình.
- Chung sống hòa bình?
Sở Lưu Nguyệt cảm thấy nực cười, việc này còn quan trọng sao? Nàng cùng người như Phượng Ngâm vốn không hay đụng mặt nhau, muốn nàng và hắn chung sống hòa bình sao? Đây hẳn là nàng ta đang tự tìm cho mình một đường lui mà thôi. Nhưng nếu Sở Lưu Liên muốn gả cho Phượng Ngâm thì vì sao lúc trước lại muốn nàng gả thay? Sở Lưu Nguyệt chăm chú nhìn Sở Lưu Liên, nhìn sắc mặt này, tinh thần này, liền dễ dàng nhận ra Sở Lưu Liên không hề bị bệnh, giống như phán đoán của mình lúc trước, nàng ta đang giả bệnh. Nhưng vì sao Sở Lưu Liên lại muốn giả bệnh? Điểm này Sở Lưu Nguyệt nghĩ mãi vẫn không hiểu, Phượng Ngâm thân là Hoàng Tử của Hoàng Thất, đường đường là Tĩnh Vương Gia, vì sao Sở Lưu Liên lại không muốn gả, thậm chí không tiếc giả bệnh để thoái hôn?
Sở Lưu Nguyệt không nói gì, Phượng Ngâm lại vênh váo hung hăng nói:
- Bổn Vương nể mặt Liên Nhi, từ nay về sau sẽ chung sống hòa bình cùng ngươi.
Sở Lưu Nguyệt trừng mắt nhìn, nàng cảm thấy mình sắp trúng gió đến nơi rồi. Người bị hưu là nàng, vậy mà kẻ hưu nàng lại vênh mặt nói muốn chung sống hòa bình với nàng, chẳng lẽ hắn chấp nhận chung sống hòa bình với nàng thì nàng phải hòa nhã với hắn sao? Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh trong lòng, nhưng sắc mặt không có biểu hiện gì, thản nhiên mở miệng:
- Nếu Tĩnh Vương Gia đã mở miệng, Lưu Nguyệt tuân mệnh cũng được.
Nói xong nàng lại tiến lên thi lễ với Tĩnh Vương Phượng Ngâm, chậm rãi mở miệng nói:
- Từ nay Lưu Nguyệt sẽ cùng Tĩnh Vương Gia chung sống hòa bình, chuyện quá khứ coi như chưa từng xảy ra.
Có khả năng sao? Trong lòng Sở Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, sở dĩ nàng khách khí với tên Tĩnh Vương Gia này, chẳng qua là vì nàng muốn tới gần hắn để thuận lợi ra tay với hắn mà thôi.
Lúc này Sở Lưu Nguyệt cách Phượng Ngâm rất gần, trong mắt Phượng Ngâm hiện lên sự khinh thường, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó vẫy tay như đuổi ruồi bọ:
- Cách xa Bổn Vương một chút.
Bình sinh hắn ghét nhất là nữ nhân xấu xí đến gần mình, đến tỳ nữ hầu nữ bên cạnh hắn cũng là những người rất xinh đẹp, Thị thiếp trong Tĩnh Vương Phủ thì càng sắc nước hương trời. Nữ nhân xấu xí này thật sự khiến hắn phát ngán.
Khóe môi Sở Lưu Nguyệt hơi nhếch, tia giảo hoạt trong mắt chợt lóe, hai cây tú hoa châm đã được nàng lấy ra từ trong tay áo, rồi nhanh chóng bị phóng ra ngoài. Tuy võ công của nàng không cao, nhưng vì khoảng cách quá gần, hơn nữa tên Tĩnh Vương này quá mức tự phụ, lại ghét cay ghét đắng nàng nên không chú ý đến việc khác. Còn về những người trong phòng, chẳng ai có thể nghĩ rằng Sở Lưu Nguyệt dám ra tay với Tĩnh Vương Gia, cho nên không ai chú ý đến hành động nhỏ của nàng.
Hai cây tú hoa châm nhỏ đâm vào người Phượng Ngâm, hắn chỉ cảm thấy người mình có chút ngứa. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng, đầu óc hắn đã không thể tự khống chế. Hai cây tú hoa châm đâm đúng vào hai huyệt đạo trên người Phượng Ngâm, khiến thần trí hắn đảo loạn, sắc mặt chợt trở nên điên cuồng, điệu bộ lưu luyến si mê nhìn chằm chằm Sở Lưu Liên đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong mắt lóe lên quang mang rực rỡ.
Sở Lưu Liên không khỏi kinh ngạc, tuy nàng cùng Phượng Ngâm rất thân cận*, nhưng là hai người vẫn luôn cư xử hợp đạo lý. Trước khi xác định gả cho ai, nàng sẽ không để hắn chiếm tiện nghi. Trinh tiết của nữ tử luôn rất quan trọng, hơn nữa Phượng Ngâm cũng vô cùng tôn trọng nàng, hắn chưa từng bắt nàng làm những chuyện quá đáng, từ trước đến nay vẫn đối với nàng rất ôn nhu, nhưng biểu hiện bây giờ của hắn có chút... không giống trước.
*thân cận= thân quen, gần gũi.
Sở Lưu Liên đang khó hiểu thì Phượng Ngâm chợt bổ nhào lên giường, đem nàng ôm lấy, rồi bắt đầu thổ lộ những câu yêu thương trong lòng.
- Liên Nhi, Bổn Vương rất thích nàng a, Bổn Vương thực yêu nàng a, nàng gả cho Bổn Vương nha.
Hắn vừa nói xong, đôi tay to lớn bắt đầu hướng đến trên người Sở Lưu Liên sờ soạng, đôi môi cũng hướng đến môi Sở Lưu Liên.
Hành động bất ngờ của hắn khiến cho sắc mặt những người trong phòng đại biến. Thủy Tiên cùng Thược Dược không nghĩ tới Tĩnh Vương Gia đột nhiên nổi thú tính, ở trước mặt nhiều nhiều người thế này khinh bạc tiểu thư. Hai người nhịn không được vội vàng chạy tới kêu to:
- Tĩnh Vương Gia, Tĩnh Vương Gia, người làm cái gì vậy?
Hai tỳ nữ hợp lực kéo Phượng Ngâm ra. Phượng Ngâm vừa thấy có người kéo mình liền xoay người vung mạnh tay đem Thủy Tiên cùng Thược Dược ngã văng ra ngoài, sau đó hắn lại quay lại nhào lên giường Sở Lưu Liên. Sắc mặt Sở Lưu Liên tái nhợt, nàng vừa xoay người muốn lùi vào trong vừa không ngừng kêu lên thất thanh:
- Vương Gia, người muốn làm gì? Người muốn hủy đi trong sạch của Lưu Liên sao?
Sở Lưu Liên nói xong liền khóc lên, nước mắt chảy xuống từ trên gương mặt đẹp tựa hoa sen, bi thương động lòng người. Nếu là lúc bình thường, Phượng Ngâm nhìn thấy vậy nhất định sẽ buông tha cho nàng, nhưng hôm nay hắn như bị che mắt, mất đi thần trí chỉ còn lại thú tính. Phượng Ngâm không hề để ý tới Sở Lưu Liên, lại tiếp tục bổ nhào đến. Sở Lưu Liên vội vàng tránh ra, chỉ trong chốc lát động tác của hai người đã khiến chiếc giường trở nên vô cùng lộn xộn.
Sở Lưu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi khẽ động tràn ra sự lạnh lùng cùng trào phúng, nhưng biểu hiện này đã được nàng giấu đi rất nhanh. Nàng giả bộ nóng vội kêu lên:
- Tĩnh Vương Gia, người đừng làm tỷ tỷ sợ hãi, tỷ tỷ bị bệnh nặng, nếu người ép buộc như vậy sợ rằng tính mệnh của tỷ tỷ sẽ gặp phải nguy hiểm.
Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong, Sở Lưu Liên liền hốt hoảng. Nàng chợt nhớ tới mình vẫn đang bị bệnh nặng, những động tác né tránh vừa rồi quá linh hoạt, nếu hành động này rơi vào mắt người hữu tâm thì chỉ sợ sẽ bị nghi ngờ. Trong lòng Sở Lưu Liên không ngừng suy tính, cuối cùng động tác cũng có chút chững lại.
Sở Lưu Liên vừa do dự liền bị Phượng Ngâm đẩy ngã, hắn đem nàng đè xuống giường, bàn tay không yên phận bắt đầu chu du khắp nơi.
Trong phòng, Thủy Tiên cùng Thược Dược bất chấp mặt mũi, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ trong sạch của tiểu thư sẽ bị hủy trong tay Tĩnh Vương Gia mất. Thủy Tiên và Thược Dược nhìn nhau, một người chạy đến kéo Phượng Ngâm, một người xông ra ngoài gọi hai thị vệ của Tĩnh Vương Gia tiến vào.
Hai thị vệ không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi đến khi họ vào phòng mới phát hiện Vương Gia nhà mình nổi lên thú tính, không ngờ người lại đem Sở đại tiểu thư đang bị bệnh nặng đè trên giường mà giở trò đồi bại. Bên giường còn có một nha hoàn liều mạng kéo Vương Gia, tình thế trong phòng vô cùng hỗn loạn.
Hai thị vệ nhìn nhau, trong mắt đồng thời dâng lên sự nghi hoặc. Vương Gia làm sao vậy? Hai người động thân chạy vọt qua.
Sở Lưu Nguyệt chợt chạy đến kéo Tĩnh Vương Gia, Thạch Lựu vừa thấy chủ tử của mình làm vậy cũng chạy theo túm lấy một bên Tĩnh Vương Gia.
Sở dĩ Sở Lưu Nguyệt làm vậy là vì hai tên thị vệ này võ công không hề tầm thường, nếu bị bọn họ phát hiện Vương Gia nhà mình bị trúng tú hoa châm thì kết cục của nàng sẽ không hay ho gì, cho nên nàng muốn tiên hạ thủ vi cường*, đem hai cây tú hoa châm lấy ra.
*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước chiếm tiên cơ.
Tuy Thạch Lựu không biết rõ sự tình nhưng nhìn thấy Đại tiểu thư luôn giả nhân giả nghĩa bị Tĩnh Vương khinh bạc thì trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Một bên nàng giả ý túm lấy Tĩnh Vương, một bên thì kêu lớn làm người bên ngoài biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
- Tĩnh Vương Gia, người đừng khinh bạc Đại tiểu thư nhà chúng nô tỳ. Thân mình Đại tiểu thư là thứ quý giá a, người làm điều này với nàng thì về sau nàng sống như thế nào a! Nếu nàng nghĩ quẩn trong lòng mà thắt cổ tự sát thì danh dự Tĩnh Vương Gia cũng sẽ tổn hại nha.
Nhất thời, trong phòng càng rối loạn, hai gã thị vệ đã đẩy những người khác ra, tiến lên đem Vương Gia nhà mình giữ lấy, mà lúc này Sở Lưu Nguyệt cũng đã đem hai cây tú hoa châm thu về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.