- Mau vào đây, tôi đi lấy cho mọi người chân gà
Chu tẩu đứng lên, còn vỗ nhẹ vào eo. Trương Dương quan sát chị Chu, đi theo sau Mễ Tuyết vào phòng.
Phòng không lớn, nhưng rất tinh tế, mọi người lần lượt ngồi xuống, vừa vặn thành một vòng.
Trương Dương và Mễ Tuyết cùng vào, nên ngồi cùng nhau. Sau khi ngồi xuống, Mễ Tuyết và Tiểu Ngốc cùng nhau ra ngoài gọi món. Ở đây có cái gì ngon, bọn họ đã rõ như lòng bàn tay từ lâu.
- Mễ Tuyết, em cũng ở đây sao?
Mễ Tuyết vừa ra, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói rất vui mừng. Nghe thấy giọng nói này, Hồ Hầm trước tiên nhíu mày, sau đó lại nhìn Trương Dương.
Giọng nói này, Trương Dương cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra là ai. Không biết vì sao, nghe giọng nói này, trong lòng Trương Dương không kìm nổi nảy sinh một mối ác cảm.
Giống như từ khi sinh ra anh ta đã ghét giọng nói này.
- Chu Dật Trần, sao anh ở đây, không tới khách sạn mà anh thường tới vậy?
Giọng nói của Tiểu ngốc vang lên trước, trong giọng nói rõ ràng có vẻ không chào đón. Hồ Hâm và Cổ Thành, còn cả Nam Nam, đều đang nhìn Trương Dương.
- Mọi người nhìn tôi làm gì?
Trương Dương không hiểu ra sao, không kìm nổi, hỏi một câu.
Hồ Hâm trợn mắt lên, cẩn trọng nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, rồi mới từ từ nói:
- Trương Dương, tôi thấy anh thật sự thay đổi rồi, Chu Dật Trần đến đây, không ngờ anh vẫn ngồi yên.
Chu Dật Trần, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/73011/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.