Chương trước
Chương sau
- Được rồi, tôi xuống xe, không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa!
Hồ Hâm ôm lấy đầu, rất nhanh từ trên ghế lái phụ nhảy xuống, trước khi đi vẫn không quên trả tiền taxi.
Mễ Tuyết cũng vội xuống xe, trực tiếp đuổi tới:
- Hồ Hâm, anh không nên hiểu lầm, anh xem thương thế của anh ấy nghiêm trọng biết chừng nào, em chỉ là chăm sóc anh ấy vài ngày, đợi thương thế tốt lên thì lại về mà!
Lúc nói chuyện, sắc mặt Mễ Tuyết còn có chút ửng đỏ lên.
Cô vừa rồi sở dĩ đồng ý với Trương Dương, nguyên nhân đúng là chỉ có vậy, chỉ là vì tiện chăm sóc cho Trương Dương, Trương Dương bị ngoại thương rất nhiều, hơn xem ra là rất nghiêm trọng.
Trương Dương tổn thương như vậy dù sao cũng là vì cứu cô mà ra cả, Mễ Tuyết cảm giác mình hẳn là nên làm như vậy mới liền đồng ý.
Lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bây giờ hơi hối hận, một nam một nữ sinh hoạt chung một chỗ, cho dù là khác phòng cũng thì cũng sẽ bị người ta hiểu lầm.
Tuy nhiên trong lòng của nàng lại mơ hồ có vẻ mong đợi, mâu thuẫn tâm lý khiến sắc mặt Mễ Tuyết ngày một đỏ hơn.
- Tôi biết, tôi không có hiểu lầm, ha ha, hai người cứ tự lo liệu, tôi còn có chút việc nên đi về trước!
Hồ Hâm cười ha hả rồi đón một chiếc xe khác khẽ liếc nhìn hai người kia rồi nhanh chóng rời khỏi, giờ chỉ còn lại Mễ Tuyết và Trương Dương hai người.
Trương Dương đi đến bên người Mễ Tuyết, Mễ Tuyết thì cúi đầu, trên mặt còn có chút nóng ran.
- Nếu em không muốn, thật ra không cần ở lại đây, tôi chỉ là muốn ở gần chút tiện chăm sóc cho em thôi!
Trương Dương từ tốn khuyên, những gì hắn nói đều là thật, cũng bởi vì cái nhiệm vụ chết tiệt nọ nên hắn mới nhất định phải theo sát Mễ Tuyết, như vậy mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất, tránh cho Mễ Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đáng tiếc chính là, Mễ Tuyết lại không nghĩ như vậy, Trương Dương vừa nói như vậy, cô ngược còn run run, quay đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, nhỏ giọng nói:
- Không cần, em không sợ người khác nói gì, bộ dạng của anh mới làm em lo nhất đấy!
Trên người, trên cánh tay, trên đầu Trương Dương lúc này đều là bông băng, chỉ nhìn dáng vẻ của hắn thôi quả thật đã khá là khủng bố.
- Vậy được, tôi đi trước tìm phòng ở, em cứ về mà nghỉ ngơi, sau khi tìm xong rồi, tôi sẽ cho người đi gọi em sau!
Mễ Tuyết đã kiên trì thì Trương Dương cũng không phản đối nữa, thật ra trong lòng hắn cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Nếu là kiếp trước, đừng nói cùng thuê, cho dù cùng ngủ chung một cái giường như vậy cũng rất bình thường, Trương Dương là phó viện trưởng trẻ tuổi rất có tài, là Kim cương Vương lão ngũ, trong bệnh viện có thể nói có không ít y tá mỹ nữ.
Chỉ có điều hiện tại đã bị ký ức của Trương Dương bản gốc ảnh hưởng, khiến hắn không có tư tưởng nhục dục loại này đối với Mễ Tuyết, nghĩ nhiều hơn chính là làm thế nào để bảo vệ được cô bé này.
Mễ Tuyết liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, có chút do dự, cuối cùng vẫn nói:
- Hay là để em đi cho, bộ dạng anh như vậy đi không có tiện đâu!
Nói xong, mặt của nàng lại chợt đỏ rồi, một cô gái chủ động đi tìm phòng trọ cùng thuê, việc này nếu để lọt đến tai mấy chị em trong ký túc thì chắc là phải bị tỷ muội chê cười lắm lắm.
- Không cần, anh vốn ở bên ngoài, người chủ cho thuê nhà vẫn còn phòng, để anh hỏi một chút là được!
Trương Dương lắc đầu cười chối, lần này thì Mễ Tuyết cũng không cố thêm nữa.
Trương Dương quả thật là ở bên ngoài trường, đại học Trường Kinh không có quy định hạn chế tất cả học sinh nhất định phải ở trong trường, vì vậy có không ít sinh viên ra thuê phòng ở ngoài, trong số này đa số đều là có cặp.
Những năm 98 này thật ra người ta đã rất thoáng.
Trương Dương trọ ở căn phòng một gian, sở dĩ ra ngoài ở là bởi vì Trương Dương "phiên bản gốc" vốn thích sạch sẽ, hắn thật sự chịu không nổi hương vị của trong túc xá nam sinh.
Chỗ Trương Dương ở là một tòa nhà lớn gần cổng phía nam của trường, nói cho oai chứ thật ra chính là một tòa nhà hai tầng nhỏ, có sân ở giữa vây thành một "tứ hợp viện"(một kiểu nhà cấp bốn đặc trưng của TQ-DG).
Lầu một và lầu hai phân ra rất nhiều phòng nhỏ, còn có nhà vệ sinh công cộng.
Hơn hai mươi căn phòng một gian nằm ở bên trong, có bốn "phòng Vip", thật ra chính là bao gồm cả phòng vệ sinh và phòng bếp bên trong, trong số này có một gian chính là cho Trương Dương thuê, Trương Dương "phiên bản cũ" cũng không có thói quen dùng nhà vệ sinh công cộng trong sân.
Sau khi tiếp thu ký ức, Trương Dương rất nhanh chóng trực tiếp tìm đến nơi này, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vào chính chỗ ở của mình.
Căn phòng một gian này rất nhỏ, chỉ có mười mấy mét vuông, tuy nhiên xếp đặt cũng rất sạch sẽ, nhìn những thứ như quen thuộc nhưng lại xa lạ hết thảy, Trương Dương có thứ cảm giác nói chẳng thành lời.
Nơi này thuộc về "Trương Dương" trước kia chứ không thuộc về hắn, đối với nơi này hắn cũng không có cảm giác thuộc về.
- Phải dọn nhà rồi!
Nhìn mọi thứ trước mặt, khóe miệng Trương Dương lại khẽ mỉm cười.
Khu nhà này thật ra vẫn còn phòng đơn để trống, tuy nhiên Trương Dương sẽ không để cho Mễ Tuyết chuyển đến căn phòng chật chội như vậy, một là cô gái độc thân ở trong này cũng không có tiện, hai là họ cũng không phải là cùng thuê nhà thật.
Phòng cho thuê đầy ra đấy, tìm cũng chẳng khó, chẳng qua là mỗi người một phòng riêng mà thôi, trong bụng Trương Dương vẫn là hy vọng có thể cho Mễ Tuyết ở riêng ra.
Nhìn đi nhìn lại vài lần, Trương Dương đi đến trước tủ quần áo, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo.
Trong tủ treo đầy quần áo quần áo nhưng nói thật Trương Dương cũng không nhìn vừa mắt lấy một bộ, Trương Dương trước kia tuy nói không phải là kẻ xa hoa lãng phí nhưng cũng là người cực kỳ biết hưởng thụ cuộc sống, Kim cương Vương lão ngũ mà lỵ.
Tất cả quần áo của hắn đều là hàng hiệu, chỉ một bộ thôi so với tất cả quần áo trước mắt cũng đắt giá hơn nhiều.
Đáng tiếc hắn bây giờ không còn là phó viện trưởng danh y Trương Dương lúc trước, mà là anh sinh viên Trương Dương, cũng không có khoản tiết kiệm 8 con số gửi ngân hàng, trước mắt chỉ có thể làm quen với thực tế đã.
- Cũng không tệ lắm!
Thay xong quần áo, Trương Dương soi gương nhìn nhìn, thoáng vừa lòng gật đầu.
Thứ hắn chọn để thay là bộ quần áo tốt nhất của "Trương Dương" trước kia, chỉ khi có việc gì lớn mới dám mặc, đây là bộ mà "Trương Dương" trước kia cắn răng mua, ước chừng tiêu tốn của hắn hơn một ngàn tệ.
Bấy giờ là năm 98, hơn một ngàn dùng mua quần áo với sinh viên mà nói thì rất là xa xỉ, tuy nhiên y phục như thế trong mắt Trương Dương hiện tại cũng chỉ có thể coi là được.
Thay xong quần áo, Trương Dương xuống dưới lầu, đi vào một phòng rộng ở chính giữa lớn tiếng kêu:
- Ông chủ Lưu, ông chủ Lưu à!
Chủ cho thuê nhà ở đây là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, bà bạn già đã sớm qua đời, cũng vẫn chưa có tái hôn, ở đây trông coi nhiêu đó bất động sản, cho thuê kiếm tiền.
Chủ cho thuê nhà họ Lưu, Trương Dương bình thường cũng gọi ông ta là ông chủ Lưu, hắn biết được qua ký ức, ông chủ Lưu này có hai đứa con trai, đứa lớn làm ở cục Công an, cụ thể làm gì thì không biết, đứa nhỏ ra nước ngoài học, hình như định cư ở nước ngoài luôn rồi.
Trương Dương tìm đến Ông chủ Lưu không phải là để trả phòng, mà là muốn thuê thêm một phòng nữa.
Trước khi đứa bé nhà ông chủ Lưu xuất ngoại, ông cố ý mua cho nó một căn nhà có hai phòng một phòng khách phòng, trang hoàng cũng không tệ lắm, là cho thằng bé chuẩn bị làm phòng cưới.
Chỉ có điều kế hoạch không bắt kịp biến hóa, thằng bé ở nước ngoài lăn lộn rất giỏi, tự mình có thể mua nhà, lại còn mua được ở nước ngoài, căn nhà này tự nhiên cũng liền bỏ phí.
"Trương Dương" trước kia đã giúp đỡ Ông chủ Lưu chuyển đồ qua nhà mới này nọ, cho nên nhớ rõ, hôm nay vừa nói chuyển phòng trọ thì lập tức nghĩ đến chỗ này.
Hơn nữa, với Trương Dương trước mắt mà nói, nhà hai phòng và có một phòng khách là thích hợp nhất, thứ nhất đây là phòng khách, bây giờ Trương Dương mặc dù không còn thích sạch sẽ, nhưng cũng chẳng ưa dơ dáy bẩn thỉu.
Thứ hai chính là phòng ở được trang hoàng khá chu đáo, lại có rất nhiều đồ gia dụng, không cần mua cái gì nữa, vốn chính là cho rằng chuẩn bị làm phòng cưới mà. Cái thứ ba là chủ cho thuê nhà này quen với Trương Dương, mối quan hệ cũng không tệ lắm, muốn thuê cũng không khó.
- Trương Dương về rồi hử, cậu làm sao thế!
Bên cạnh gian chính có một phòng ngủ, một ông già lưng hơi còng, tóc trắng một nửa, tay cầm cái chén nước thủy tinh lớn đã ố vàng từ bên trong đi ra.
Ông già này chính là Ông chủ Lưu, nhìn thấy Trương Dương đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức ân cần hỏi thăm một câu.
Ông chủ Lưu bình thường đối đãi với mọi người tốt lắm, mỗi khách trọ ở đây đi lại với ông lão cũng không tệ, Trương Dương là người nhiệt tình, không ít lần giúp đỡ Ông chủ Lưu, quan hệ của hai người xem như là tốt nhất.
Nhìn thấy Ông chủ Lưu, Trương Dương thoáng sửng sốt một chút.
Ông lão trước mặt này hắn chỉ nhớ là đã từng gặp trong ký ức, cũng chưa từng gặp qua người thật, hôm nay tính là lần đầu tiên gặp mặt.
Đáng tiếc lần đầu tiên gặp mặt lại khiến cho Trương Dương phát hiện ra một số điểm không tốt.
Ông chủ Lưu hai gò má đỏ tấy, ánh mắt vô thần, rõ ràng có tật bệnh quấn thân, Trương Dương đời trước nổi tiếng về trung y, trung y chú trọng vào vọng, văn, vấn, thiết, cái thứ nhất là vọng, chỉ dùng ánh mắt quan sát người bệnh.
Chỉ dùng ánh mắt, Trương Dương liền nhìn ra Ông chủ Lưu thân có tật bệnh, hơn nữa là rất nghiêm trọng.
- Tôi không sao, không cẩn thận bị ngã một phát, ông chủ Lưu cứ ngồi đi!
Trương Dương tiến ra phía trước, kéo Ông chủ Lưu đến bên cạnh ghế dựa mà ngồi xuống, trong quá trình này, thuận thế đè lên cổ tay xem mạch tượng.
Hết thảy chuyện này ông chủ Lưu đều không có phát hiện, chỉ cười mà ngồi xuống, còn trực tiếp uống một hớp trà lớn, uống xong mới nói tiếp:
- Trương Dương cậu không nên gạt tôi, thương tích đầy mình thế này không thể là ngã được, có phải là đánh nhau với người ta không?
Ông chủ Lưu vừa nói vừa lắc đầu, ngữ khí không nặng, ý tứ yêu thương quan thiết rất rõ ràng.
- Ông thật lợi hại, cái gì cũng không thể gạt được con mắt của ông rồi, có điều tôi cũng không phải là đánh nhau với ai, là người khác đánh tôi, tôi đến giờ cũng không biết sao lại thế này!
Trương Dương cười ha ha chứ không biện bạch, trong lòng lại bắt đầu đoán bệnh cho ông chủ Lưu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thông qua mạch tượng thì Trương Dương đã phát hiện, Ông chủ Lưu là tỳ đản có vấn đề, tỳ đản có khí tích tụ, khí này nay đã tràn đầy, đã tạo thành triệu chứng tiêu khát, ra nhiều mồ hôi ....
Lúc nói chuyện, Trương Dương lại len lén quan sát bựa lưỡi của ông chủ Lưu, đầu lưỡi hơi đỏ, hơn nữa có nứt ra, lại kết hợp với ký ức 'Trương Dương' trước đây có cho hay ông chủ Lưu có bệnh tiểu đường, Trương Dương đã phần nào tìm được nguyên nhân bệnh tình của ông chủ Lưu rồi.
- Có báo cảnh sát hay không?
Ông chủ Lưu lại ân cần hỏi một câu, lời này nói ra hơi bình thản, bởi vì đứa con lớn của lão làm cảnh sát.
- Báo rồi ạ, tôi không sao, ông chủ Lưu, mấy ngày hôm nay uống nhiều nước vậy, có phải bệnh cũ lại tái phát hay không?
Nghe được lời này, ông chủ Lưu dường như lập tức tìm được người tố khổ, lập tức nói:
- Còn không phải sao, lần trước ra ngoài làm chút việc, sau khi trở về cũng cảm giác mệt chết đi được, khi lạnh khi nhiệt đấy, sau lại đi bệnh viện, châm cứu chán chê, lại xem hết mấy ông thầy trung y, thuốc uống kha khá nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, hiện tại cũng gầy mất vài cân rồi, ôi….!
Ông chủ Lưu lúc nói trên mặt còn mang theo vết hằn của cơn bạo bệnh.
Đối với một ông già mà nói, ốm đau chính là loại tra tấn tệ nhất, ông ta đã bị tình trạng này hành hạ hơn mấy tháng, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều rất nhiều nước, chỉ là chuyện đi WC cũng đủ khiến cho ông lão thấy phiền phức lắm rồi.
Trương Dương cười, hạ giọng nói:
- Ông chủ Lưu, bệnh của ông thật ra không phiền toái lắm, chính là bệnh tiểu đường dẫn phát ra bệnh tiêu khát, ở nhà tôi trước kia cũng có thân nhân từng có bệnh như vậy, chỗ chúng tôi có một đạo quán, có lão đạo sĩ rất lợi hại đem cho phương thuốc, dùng chẳng bao lâu liền trị khỏi, phương thuốc kia tôi vừa khéo có chép lại, tôi lại có mang theo, để tôi đi lấy ngay bây giờ cho ông!
Nói xong, Trương Dương cũng không đợi Ông chủ Lưu trả lời, chạy thẳng ra gian chính mà trở về phòng.
... ... ... ...
Lòng người đều là hướng về phía trước đấy, Tiểu Vũ cũng muốn tiếp tục cố gắng, hy vọng các bằng hữu có thể ở cấp Tiểu Vũ mấy phiếu ủng hộ, lúc này chúng ta khoảng cách thứ hai đã không ở xa xôi, các bằng hữu thêm chút sức, chúng ta rất nhanh có thể lên rồi.
Sách mới vinh quang, kính nhờ cấp mọi người!
Mặt khác, còn không có lưu giữ bản này bằng hữu còn hy vọng có thể cất chứa xuống, quyển sách này Tiểu Vũ nhất định sẽ trả giá toàn bộ cố gắng, không cho các bằng hữu thất vọng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.