Tiêu Bân vội vang kêu lên một tiếng. Trước kia cậu ta vào được hội sinh viên, cũng là do có Trương Dương giúp đỡ. Hoàn cảnh gia đình Tiêu Bân khó khăn, lúc mới vào hội sinh viên Trương Dương đã giúp cậu ta không ít, còn giúp cậu ta xin được học bổng nữa.
Cho đến này, Tiêu Bân đối xử với Trương Dương giống như với một ân nhân, cho nên mới từ chối sự lôi kéo của Chu Dật Trần.
Cậu ta là một người trọng tình trọng nghĩa. Chu Dật Trần cũng không có cách nào đối với cậu ta. Chỉ có thể dùng biện pháp khác để đẩy cậu ta ra mà thôi.
Hiện tại Tiêu Bân cảm thấy không ngờ, vì bản thân mình mà đã làm liên lụy đến Trương Dương.
- Mọi người thấy việc Trương Dương từ chức thế nào?
Chu Dật Trần cũng tỏ ra không hiểu. Nhưng y biết, việc Trương Dương chủ động thối lui này là một cơ hội hiếm có, y nhất định phải nắm lấy.
Còn về mục đích của Trương Dương, xong rồi suy nghĩ cũng không muộn.
- Tôi đồng ý.
Hồ Đào lập tức lên tiếng. Người này là cán bộ trong ban Thể thao. Tuy nhiên có sự ủng hộ của Chu Dật Trần cho nên lời nó càng ngày càng có trọng lượng hơn. Về sau trở thành trưởng của một ban mới thì cũng không phải không có khả năng.
Lần này họp, trưởng ban Thể dục là Lưu Trường lại không có mặt.
- Tôi cũng đồng ý.
Vương Quốc Hoa vội vàng nói một câu, cậu ta là người tán thành ý kiến này nhất.
Vương Quốc Hoa cũng là người kỳ cựu trong hội sinh viên, cậu ta là người mà Chu Dật Trần kéo lên từ sau khi y nhậm chức. Chu Dật Trần đối với cậu ta tuy không thân thiết bằng đám "đệ tử" kia, nhưng vẫn thân hơn đám cán bộ trung lập kia.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Vương Quốc Hoa kích động nhất. Trương Dương đã đề cử cậu ta, Chu Dật Trần không có quyền phản đối. Cứ như vậy, chỉ cần sau khi Trương Dương từ chức thành công thì vị trí kia chắc chắn sẽ thuộc về cậu ta.
Đương nhiên, những quá trình bắt buộc thì vẫn phải đi, nhưng những việc này đều là việc nhỏ.
Hội sinh viên thật ra cũng là một quan trường thu nhỏ. Tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng cũng có sự lừa gạt lẫn nhau, cạnh tranh nhau vô cùng kịch liệt.
Có câu nói rằng: Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ. Hội sinh viên cũng thế, mỗi người đều muốn giành nhiều lợi ích về cho bản thân mình.
- Tôi đồng ý.
- Đồng ý.
Rất nhiều người đều tỏ thái độ đồng ý. Đây vốn là cuộc họp cán bộ một lần. Việc mà được những người này cùng thông qua thì tương tương đó là kết quả cuối cùng.
Chu Dật Trần còn chưa lên tiếng, Trương Dương lại nói:
- Mọi người đồng ý là tốt rồi, thế còn việc tôi đề ngị bạn Vương Quốc Hoa lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký, mọi người thấy như thế nào?
Trương Dương nói rất nhẹ nhàng, Vương Quốc Hoa chỉ hận một nỗi là không thể đi lên mà thơm vào má hắn mấy cái.
Cậu ta chưa bao giờ phát hiện, Trương Dương lại có mặt đáng yêu như thế.
Một số công việc ở ban Thư ký Trương Dương không dễ làm, nhưng đối với Vương Quốc Hoa thì khác, bởi vì cậu ta là người đứng về phía Chu Dật Trần.
Cậu ta tin tưởng rằng, mình có thể hạ được mấy người ở ban Thư ký.
Nếu không hạ được, thì sẽ đuổi những người này đi. Chu Dật Trần cũng sẽ không nói giúp bọn họ, dù sao tầm quan trọng của mình còn lớn hơn bọn họ nhiều.
Những người khác lúc này chỉ nhìn nhau mà không ai nói gì.
Điều này khiến cho Vương Quốc Hoa có chút gấp rồi. Trong lòng đang thầm mắng đám người này. Bình thường thì xưng huynh gọi đệ, tỏ ra thân thiết lắm, nhưng đến thời khắc mấu chốt như thế này thì chẳng ai thèm lên tiếng ủng hộ.
- Chủ tịch Chu, cậu thấy đề nghị của tôi như thế nào?
Thấy mọi người không đáp lại, Trương Dương trực tiếp hỏi Chu Dật Trần, vẻ mặt của hắn vẫn kèm theo nụ cười.
Đối với nụ cười này của Trương Dương, Chu Dật Trần cảm thấy vô cùng ngứa mắt. Tuy nhiên, lúc này y bắt buộc phải trả lời Trương Dương, cũng bắt buộc phải đồng ý đề nghị này.
Nếu như không đồng ý, thì Vương Quốc Hoa nhất định sẽ phản bội mình. Cái giá như vậy là quá lớn.
- Tôi cảm thấy đề nghị của cậu rất hay.
Chu Dật Trần rốt cục cũng lên tiếng, y chỉ cảm thấy không tệ. Điều này, khiến cho Vương Quốc Hoa cũng có chút mất hứng.
Tôi đã là người của anh rồi, giờ người khác cho tô cơ hội, anh vẫn ngăn cản, đây rút cuộc là ý gì chứ? Chẳng lẽ trong mắt anh, tôi chẳng là gì hay sao?
Kỳ thật Chu Dật Trần cũng không phản đối Vương Quốc Hoa đảm nhiệm Trưởng ban Thư ký.
Vương Quốc Hoa bất kể nói như thế nào thì cũng là người đứng trong đội của mình. Hơn nữa, bây giờ không có người khác thích hợp hơn để đảm nhiệm vị trí này. Chỉ có điều, đề nghị này là của Trương Dương nói ra, cho nên theo bản năng y đã thấy khó ưa rồi.
Nhưng y không biết rằng, y đã gieo vào trong lòng Vương Quốc Hoa một loại mầm mống bất mãn rồi.
- Hôm nay mọi người đều đến đông đủ cảm tôi đề nghị biểu quyết một chút đi, đầu tiên là chỗ tôi thông qua.
Trương Dương nhẹ nhàng cười. Chu Dật Trần muốn.
Vương Quốc Hoa liếc mắt nhìn Trương Dương với vẻ cảm kích. Lúc này tâm tình của cậu ta cũng bắt đầu có sự thay đổi. Trước kia, cậu ta đứng về phía Chu Dật Trần chủ yếu là vì y là Chủ tịch hội, phần nữa là cảm thấy bất mãn với Trương Dương.
Trương Dương trước kia, dường như là một người rất cao ngạo, trong lúc vô tình đã từng đăc tội với Vương Quốc Hoa.
Tuy nhiên, bây giờ sự bất mãn này hoàn toàn biến mất, Vương Quốc Hoa chỉ cảm thấy rằng Vương Quốc Hoa là người đáng yêu nhất trên đời này mà thôi.
- Tôi đồng ý. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Một Trưởng ban khác bình thường có quan hệ khá tốt với Vương Quốc Hoa rốt cục cũng bày tỏ thái độ rồi. Thái độ này của cậu ta, khiến rất nhiều người ủng hộ theo. Dần dần tất cả đều ủng hộ Vương Quốc Hoa lên tiếp nhận vị trí Trưởng ban Thư ký này.
Cuối cùng, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Chu Dật Trần.
Nhiều người như vậy đã đồng ý rồi, y muốn phản đối cũng lo được, chỉ có thể ho khan một tiếng, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này. Cứ như vậy, cơ bản là đã được thông qua rồi, Vương Quốc Hoa chỉ cần đi thêm một đoạn đường ngắn nữa là có thể ngồi lên được vị trí này rồi.
Sau khi xác đinh xong, Vương Quốc Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trương Dương một cái.
- Trưởng ban Cao của ban Xã đoàn là người rất có tài hoa. Trong buổi dạ hội tân sinh viên, cậu ấy độc tấu một bài sáo đã để lại ấn tượng rất tốt cho mọi người. Sau khi bạn Vương Quốc Hoa đi thì còn trống vị trí này, tôi đề nghị để cho Trưởng ban Cao lên đảm nhiệm.
Trương Dương lại tiếp tục đề cử. Ban Xã đoàn này nhiệm vụ có chút trùng hợp với ban Thư ký. Mà rất nhiều việc đều phải cần có sự đồng ý của Trưởng ban Thư ký mới có thể làm được. Đến cả quyền phê duyệt, hiện tại cũng bị ban Thư ký "cướp" mất.
Cứ như vậy, ban Xã đoàn liền biến thành một bộ phận có thể có hoặc không. Sự tồn tại của nó thực ra chính là để phục vụ cho các đoàn thể mà thôi.
Những hội trưởng của các đoàn thể này, bình thường cũng chẳng thèm coi vị Trưởng ban Xã đoàn này ra gì. Khi có việc gì thì trực tiếp lên tìm trưởng ban Thư ký luôn.
Trưởng ban Cao kia tên đầy đủ là Cao Kiệt, cũng là một lão làng của hội sinh viên. Cậu ta là một người trung lập, vốn nghĩ sẽ đảm nhiệm vị trí này cho đến lúc tốt nghiệp, không ngờ còn có cơ hội được điều chỉnh như vậy.
Đề nghị này của Trương Dương vừa nói ra, Cao Kiệt lập tức ngồi thẳng lưng, con ngươi không ngừng chuyển động.
Ai mà không muốn có được quyền lợi tốt hơn chứ. Và đương nhiên cậu ta cũng không ngoại lệ rồi. Ban Văn nghệ vốn không thể so sánh được với ban Thư ký, nhưng còn hơn nhiều so với vị trí cũ của cậu ta, ít nhất là kinh phí hoạt động nhiều hơn. Lúc này đây, cậu ta cũng tỏ ra vô cùng cảm kích Trương Dương. Tuy nhiên cũng trộm liếc mắt nhìn Chu Dật Trần một cái, để biết xem phản ứng của Chu Dật Trần ra sao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]