Hồ Hâm là người khệ nệ nhất, nằm ngửa mặt ôm bụng, hở cả một khoảng bụng, nằm im không nhúc nhích. 
Hôm nay gã ăn nhiều nhất. Hơn một nửa món gà Nemo đều đã nằm gọn trong bụng gã. Người ăn ít nhất lại chính là Trương Dương. Từ đầu đến cuối, Trương Dương đều cười nhìn mọi người tranh nhau ăn, bản thân mình lại không động đũa mấy. 
Nhưng hắn lại cảm thấy rất vui. Kiếp trước đều chỉ làm những thứ này cho bản thân mình ăn, bây giờ nhìn nhiều người tranh giành nhau đồ ăn ngon mà hắn nấu như vậy, Trương Dương cảm thấy thành công ngọt ngào trào dâng tràn ngập trong lòng. 
Điều này không giống với nghiên cứu thành công một bệnh nan y hoặc cứu được một bệnh nhân. Cảm giác này không diễn tả thành lời được, nhưng hắn thực sự rất thích. 
- Ăn no rồi, ăn ngon thật đấy! 
Tiểu ngốc vẻ mặt thỏa mãn, đầu của cô gối lên vai Hồ Hâm, hai người nằm ngược hướng nhau và chiếm trọn luôn cái ghế sa lông là vật dài nhất căn phòng. 
- No chết mất! Ăn đồ ăn ngon như thế này làm sao còn đi ăn cơm ở căng tin của trường được nữa? 
Nam Nam cũng nhẹ nhàng nói. Không uổng cho Nam Nam hôm nay ăn cũng khá nhiều, nhiều hơn hẳn so với ngày thường. 
- Không sao, lúc nào muốn ăn cứ đến, chúng tôi làm cho các cậu ăn! 
Mễ Tuyết khẽ mỉm cười, Nam Nam thì ngẩng đầu, nhìn cô một cách đầy ẩn ý. 
Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Nam, Mễ Tuyết mới nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2292009/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.