Báo cáo kiểm tra của lão Triệu cũng tới tay của Cục trưởng Triệu.
Nhìn bản báo cáo này, nước mắt của ông lại chảy nước mắt, chỗ khác biệt là lần này vì vui sướng, còn lần trước là vì tuyệt vọng.
Cả nhà Cục trưởng Triệu, nhìn thấy bản kiểm tra này đều vui đến phát khóc, hôm nay đối với họ mà nói chính là một lần đại bi đại hỉ, không có đại bi, thì sẽ không thể đổi được sự mừng rỡ này, bất kỳ thứ gì khi mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng.
Đặc biệt là trưởng nữ của Cục trưởng Triệu là khóc nhiều nhất, ông nội là người thương cô nhất, từ trước đến giờ có ông ở bên cô không có cảm giác gì, nhưng khi đột nhiên phải mất đi thì cô mới hiểu rằng ông nội quan trọng với cô biết nhường nào.
- Bác sĩ Tiểu Trương, cảm ơn!
Sau khi ổn định lại được tâm thần Cục trưởng Triệu nhẹ giọng nói, bên cạnh ông không có ai khác, tuy nhiên trong lòng ông hiểu rất rõ, người thực sự cứu ba mình là ai.
Nghĩ đến đây, ông lại nghĩ đến kết luận trước đây của bác sĩ Dương.
Bác sĩ Dương nói trong nước không ai có thể nắm chắc chữa khỏi căn bệnh này, chỉ xuất ngoại mới có hy vọng, nhưng ở Trường Kinh của họ lại có một người như vậy, một thanh niên thần kỳ, chỉ dùng thủ pháp trung y đã có thể cứu được ông cụ.
Cái này đồng nghĩa với kiến thức y học của bác sĩ Dương kiến thức nông cạn, không biết được trên người còn có người, quá đáng nhất là suýt chút nữa mình cũng bị ông ta gạt, suýt chút nữa là hại ba của mình.
Nếu không phải ở Tam Viện, nếu không phải Tam Viện có bác sĩ Tiểu Trương, lần này cũng đưa ba lên bệnh viện tỉnh như lần trước, có thể phải chuẩn bị chuyện tang sự rồi.
Vừa nghĩ như thế, khiến trong lòng của ông có chút bất mãn và oán hận bác sĩ Dương, đồng thời cũng rất may mắn, lần này ba đã phát bệnh gần bệnh viện Tam Viện, nếu không phải tại đây, ở nơi khác thì ông chỉ có cách lựa chọn bệnh viện Nhân Dân, kết quả cuối cùng tuyệt đối sẽ không ra gì.
Bác sĩ Dương đã đi rồi, những chuyên viên Bệnh viện nhân dân tỉnh cũng cùng đi.
Lúc bọn họ đi, thậm chí cũng không chào hỏi Cục trưởng Triệu, hôm nay bọn họ hoàn toàn mất mặt rồi.
Bị họ đoán định là trong nước không có ai chữa trị được, kết quả là bị một sinh viên thực tập chữa trị, dù họ có tin hay không, kết quả kiểm tra không gạt người.
Điều này làm họ cảm thấy rất mất mát, cũng rất xấu hổ, bởi vậy họ ra đi không lời từ giã, khiến Cục trưởng Triệu chưa kịp nói lời cảm ơn với họ, dù nói thế nào, những bác sĩ này cũng đến giúp, dù có giúp được hay không, nhưng Cục trưởng Triệu vẫn rất cảm kích họ.
Sáng hôm sau 8h, Trương Dương mới ngủ dậy, một người luôn dậy sớm như hắn hiếm có lần ngủ dậy muộn như vậy.
Ngày hôm qua thực sự quá mệt mỏi, may hôm nay là cuối tuần, không phải dậy sớm đi học, bằng không chắc chắn sẽ là nỗi cực khổ đối với hắn.
- Dậy, ăn chút gì đó đi, em làm cho anh!
Mễ Tuyết ngồi trong phòng khách đọc sách, thấy Trương Dương bước ra vội vàng đứng lên, cười ngọt ngào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khi Mễ Tuyết nói, cẩn thận quan sát Trương Dương, nhìn sắc mặt Trương Dương không trắng bệch nữa, tinh thần xem ra đã tốt hơn hôm qua, trong lòng cô cũng nhẹ hẳn.
Trương Dương cũng biết, cô bé ngốc này đã dậy ít nhất từ 4h sáng, sau đó không ngủ được, cứ lo lắng cho hắn, nhưng ngại không dám vào phòng thăm hắn, chỉ có thể ngồi ngoài phòng khách chờ.
- Được, cảm ơn!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngày hôm qua mệt như vậy, bụng đúng là đã đói lắm rồi, hắn không hề khách khí với Mễ Tuyết, giữa hai người cũng không cần phải khách khí.
Một lát sau, Mễ Tuyết cầm một bát mì thơm ngào ngạt đi ra, còn đánh hai quả trứng chần nước sôi, mùi hương của tô mì khiến Trương Dương cảm thấy thèm ăn, nhận bát, vài phút sau Trương Dương đã tiêu diệt hết tô mì.
Thấy Trương Dương thỏa mãn chùi miệng, Mễ Tuyết do dự một lúc mới hỏi:
- Bệnh nhân trị bệnh ngày hôm qua, trị hết chưa ạ?
Ngày hôm qua cô nàng cũng cùng Trương Dương đến bệnh viện, đáng tiếc những gì xảy ra trong phòng bệnh cô không hề biết, chỉ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vài lần.
Nhưng cô ở bên ngoài không nghe thấy tiếng của mọi người bàn luận, bệnh tình người bệnh hôm qua rất nghiêm trọng, thậm chí người của bệnh viện tỉnh cũng đến, cũng đã bó tay, cuối cùng không có cách nào khác mới mời tới Trương Dương.
Nhiều bác sĩ đến như vậy mà còn không chữa được, Trương Dương liệu có thể chữa được không. Mễ Tuyết trong lòng cũng không chắc chắn.
- Đương nhiên, em không nhìn thấy ai xuất mã sao!
Trương Dương khẽ mỉm cười, đem giấy ăn ném vào thùng rác, còn vỗ tay nhè nhẹ.
- Thật à, anh thật sự trị được à?
Mễ Tuyết sửng sốt, bất ngờ kêu lên, hôm qua những bác sĩ bên ngoài nói căn bệnh rất nặng, thậm chí nói là phải chuẩn bị sẵn hậu sự, bệnh như vậy, căn bản cô không nghĩ Trương Dương có thể cứu được.
Trương Dương cũng thể hiện tài y thuật trước mặt cô, nhưng chỉ là chỉ cho chị Chu châm cứu, còn bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch lại là một chuyện khác.
- Không nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng có thể sẽ có di chứng nhất định, bọn họ báo cho anh muộn quá, làm trễ thời gian điều trị tốt nhất!
Trương Dương gật đầu, nói tiếp, hắn cũng có chút tiếc nuối, người bệnh não bị tắc nghẽn quá lâu, thời gian thiếu máu quá dài, khả năng châm cứu của hắn có cao tới đâu cũng khó tránh khỏi để lại di chứng.
Ít nhất y học hiện tại của hắn, cũng không tránh khỏi điều này.
- Anh có thể cứu sống được người bệnh là giỏi rồi, ở ngoài em có nghe, trong nước không có một bệnh viện nào dám nắm chắc, có đưa đi đâu cũng vô dụng!
Mễ Tuyết kích động nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy đến bên người Trương Dương, nhìn chằm chằm vào Trương Dương.
Trong ánh mắt của nàng, còn mang theo một tia sùng bái, còn có chút tự hào, Trương Dương là người cô thích, có thể làm được những điều người khác không thể làm được, thậm chí là việc mà rất nhiều danh y đều kết luận không thể nào làm được, sự kiêu ngạo trong lòng làm cô cảm thấy vui vẻ.
- Đó là bọn họ không biết, ếch ngồi đáy giếng, loại bệnh này trong nước vẫn có người có thể trị đấy, hơn nữa không chỉ một người, Trung Quốc chúng ta mênh mông có nhiều việc, người bình thường căn bản không thể tưởng được!
Trương Dương khẽ cười, lắc đầu, trong lòng nghĩ tới mấy danh y kiếp trước mình đã biết.
Trong nước quả có một số danh y chân chính, thậm chí là thần y, tuy nhiên những người này phần lớn không màng danh lợi, không phải ẩn cư, thì cũng nhàn rỗi ở nhà, ngoại trừ vài trường hợp ngoại lệ, trên cơ bản chẳng bao giờ ra tay.
Núi Mục Hoàng cách Trường Kinh chưa tới 700km, có một bác sĩ trung y rất lợi hại, vị trung y này từng nhiều lần chữa khỏi bệnh cho lãnh đạo trung ương, sau này lớn tuổi mới trở về quê, ẩn cư ở núi Mục Hoàng.
Kiếp trước, hắn với lão trung y đó có cùng thảo luận với nhau mấy lần, lão trung y kia rất thích thuật châm cứu của hắn, nhưng hắn cũng học hỏi được rất nhiều điều từ lão trung y, kiếp trước của hắn, luôn không ngừng học tập.
Mễ Tuyết thu dọn chén đũa Trương Dương đã ăn xong, mỉm cười ngọt ngào ngồi xuống bên cạnh, dán sát vào tai Trương Dương nói:
- Em tin còn có người có thể làm được, nhưng anh là người giỏi nhất!
Sau khi nói xong, cô liền ôm mấy thứ kia vào bếp, để Trương Dương một mình sững sờ nơi ấy.
Bên tai hắn, dường như còn lưu lại hơi ấm, hơi ấm này khiến hắn tê dại, một các giác khác lạ khó nói thành lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]