Chương trước
Chương sau
Vừa nãy Chủ nhiệm Lý không ngừng khen ngợi ca mổ của Trương Dương.

Nếu chỉ là ca mổ bình thường thì cũng thôi đi, mấu chốt là, ca mổ xương này độ khó rất cao, Chủ nhiệm Lý còn nhớ rõ, khi ông nhìn thấy chiếc xương sườn bị đứt rời, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Chiếc xương sườn đó, đâm lên khoang tim, e là cho dù ông có biết được vị trí xương trước, thì cũng chẳng dám tùy tiện hạ dao.

Vốn đây sự cố bình thường, nhưng vì vị trí xương sườn, độ khó của ca mổ lập tức tăng lên mấy bậc, ít nhất dưới cái nhìn của Chủ nhiệm Lý, trong bệnh viện của họ hiện nay không ai dám trực tiếp mổ như vậy.

Quan trọng nhất là, trong tình trạng đó Trương Dương vẫn ôm chặt lấy Mễ Tuyết đi rất lâu, trán của hắn liên tục ứa mồ hôi, trong quá trình Trương Dương ôm, e là chỉ cần có chút lắc lư nào, thì cô bé này đã ngọc nát xương tan rồi.

Cuối cùng, Chủ nhiệm Lý dành kết luận, kết luận của bản thân ông.

Ca phẫu thuật này của Trương Dương, nhìn thì bình thường, nhưng độ khó rất lớn, hơn nữa thủ pháp phẫu thuật của Trương Dương rất thành thạo, phức tạp như vậy, độ khó cao, nhưng chỉ cần chưa đến nửa tiếng, trong mắt ông đây là một kỳ tích.

Cho nên khi ông từ phòng mổ ra, lúc đối mặt với Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo, vẫn không ngừng khen ngợi, suýt nữa là nâng Trương Dương lên tới tận trời, cuối cùng ông còn đề nghị, sau này khi Trương Dương vào viện, hy vọng có thể phân đến khoa cấp cứu bọn họ, khoa cấp cứu dang cần những nhân tài như vậy.

Những lời này của Chủ nhiệm Lý khiến Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ đều biết, Trương Dương là cao thủ trung y, nhưng không thể nào nghĩ được, phương diện phẫu thuật trình độ của Trương Dương cũng cao như vậy, nếu mà còn tinh thông cả tây y nữa, vậy chẳng phải Trương Dương gần như thiên tài toàn năng sao.

Chu Chí Tường giật mình, càng thêm vui mừng.

Năng lực của Trương Dương càng cao, càng tốt cho bệnh viện của họ, đây đúng là báu vật, lúc này ông lại nhớ đến lời của Ngô Hữu Đạo trước đây.

Đừng nói là 200.000, cho dù là 500.000, 1.000.000, bỏ con số đó ra mời Trương Dương về cũng đáng, Trương Dương vô cùng có giá, lúc này, Chu Chí Tường mới cảm nhận sâu sắc những lời này.

Một bác sĩ trung y còn giỏi hơn Ngô Hữu Đạo, thậm chí có thẻ cứu được bệnh nhân mà những người khác không cứu được, trình độ Tây y lại cao như vậy, khả năng phẫu thuật thuần thục, cái này căn bản là toàn tài, mấu chốt là, người này lại trẻ đến như vậy, quả thực là ngọc thô chưa được mài dũa.

Mà lại còn hoàn mỹ không tì vết, phát triển sơ đã có thể biến viên ngọc thô chưa được mài dũa thành hòn ngọc chói mắt rồi.

Đây chính là lý do vì sao ánh mắt ông nhìn Trương Dương lại chứa niềm vui bất ngờ như vậy, may là bệnh viện họ hành động sớm, bỏ được viên ngọc thô hoàn mỹ chưa được mài dũa này vào túi, từ lúc này, Chu Chí Tường thầm cảm ơn sự kiên trì của Ngô Hữu Đạo và Vương Quốc Hải, không có sự kiên trì của họ, có thể ông đã lỡ mất dịp tốt mời Trương Dương về bệnh viện.

- Viên trưởng Chu, lão Ngô, Mễ Tuyết không sao, cảm ơn mọi người!

Trương Dương nhanh chóng đứng dậy, màn hình kia đã được giấu đi, hắn biết sau khi hệ thống giấu màn hình đi, trong vòng nửa tiếng vẫn có thể gọi ra được, nhưng quá thời gian này thì không thể.

- Nghe nói rất nguy hiểm, may là cậu có mặt ở hiện trường!

Ngô Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Mễ Tuyết, Mễ Tuyết đang ngủ rất ngon, nhìn thì thấy chẳng có vấn đề gì lớn, chỉ có biểu hiện mất máu, không coi là nguy hiểm.

- Đúng, tình hình lần này quả thực quá nghiêm trọng!

Trương Dương cười cười, hắn không phủ nhận lời của Ngô Hữu Đạo, lần này quả thực Mễ Tuyết đã gặp nguy hiểm, nếu đổi lại là "Trương Dương" kiếp trước, sự cố này, có thể sẽ khiến Mễ Tuyết rời xa họ mãi mãi.

- Có cậu ở đó, coi như là vận may của cô ấy!

Ngô Hữu Đạo mỉm cười, nghe quá trình phẫu thuật do Chủ nhiệm Lý miêu tả, ông cũng có cảm giác tâm kinh động phách.

Gãy xương đỡ khoang tim, khoảng cách còn chưa đến 1mm, còn ở chỗ trũng, ca mổ như vậy, dù là bác sĩ phẫu thuật nổi tiếng cũng không dám nhận, đừng nói đến một trung y như Trương Dương.

Ít nhất Ngô Hữu Đạo biết, nếu ông đối diện với tình huống này, ông đành bó tay, chứ không thể nào tự mình giải quyết được như Trương Dương.

- Bác sĩ Tiểu Dương?

Từ cửa vang lên tiếng gọi, Chu Chí Tường lập tức đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười, bước nhanh ra phía cửa.

- Cục trưởng Triệu, sao ngài đến đây?

Người vừa bước vào vừa gọi Trương Dương chính là Cục trưởng Triệu, vợ và con gái Triệu Tuyết của ôn cũng tới, trên tay ai nấy đều cầm mấy thứ đồ đạc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Tôi nghe nói Mễ Tuyết xảy ra chuyện, Tiểu Tuyết nhớ cô chị này, nên muốn đến thăm!

Cả nhà cục trưởng Triệu đều đến, Triệu Tuyết chạy nhanh nhất, chạy đến bên giường Mễ Tuyết, nhìn Mễ Tuyết trên đầu quấn băng, nước mắt lập tức rơi xuống.

Hai hôm trước, lúc ông nội bị bệnh, Mễ Tuyết đã trấn an cô rất nhiều, làm lòng cô sớm ghi nhớ người chị này.

- Cục trưởng Triệu, ngài khách sáo quá!

Trương Dương cũng bước đến, nhẹ nhàng mỉm cười, Mễ Tuyết vừa vào phòng bệnh không lâu, cả nhà Cục trưởng Triệu đã đến, e là ông sớm đã biết tin, hành động này cũng khiến cho Trương Dương có chút cảm động.

Ít nhất, lần trước hắn tổn hao công sức cứu người coi như không uổng, cả nhà Cục trưởng Triệu đã đến thăm Mễ Tuyết sớm nhất.

Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo không tính, bọn họ đều là người của bệnh viện, hơn nữa mục đích của họ là Trương Dương, không như Cục trưởng Triệu, cả nhà đến, còn đem theo cả quà.

- Cái này mà gọi là khách sáo gì, bác sĩ Tiểu Trương cứu ba tôi, đại ân này chúng tôi còn chưa cảm tạ!

Cục trưởng Triệu cười nói, câu này của ông là thật lòng, mấy hôm nay bệnh viện đã kiểm tra cho ba ông, sức khỏe ba ông đã khôi phục bình thường, còn có thể mở mắt nói vài câu, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, hai ngày sau ba ông thật sự có thể tỉnh lại rồi.

- Ngài nói vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi thay Mễ Tuyết cảm ơn mọi người!

Trương Dương khẽ gật đầu, vừa mới nói xong, ánh mắt của hắn liền căng ra, cả người sửng sốt.

- Leng keng!

- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thưởng "Lòng cảm kích của Cục trưởng Triệu", là nhiệm vụ cấp bốn, ký chủ được hai điểm sức hấp dẫn, hai điểm may mắn, hai điểm sức mạnh, cộng thêm hai điểm năng lực "khí công Trương gia", tất cả các phần thưởng đều được phân phối trong tư liệu và năng lực cá nhân của ký chủ!

Giọng nữ máy móc lại vang lên, cùng với giọng nói đó, Trương Dương cảm thấy một cổ nhiệt lưu trong cơ thể, trước khi giấu đi hệ thống chủ còn khống chế màn hình một lần nữa xuất hiện trước mặt Trương Dương.

Năm thanh, trong đó bốn thanh đều lóe lên, Trương Dương bấm vào thanh năng lực.

Quả nhiên, khí công Trương gia từ 25 đã thành 27, cảm giác trước và sau khi tăng điểm, đều xuất hiện hoàn toàn trên cơ thể hắn, Trương Dương cảm nhận rõ, nội lực trên người mình quả thực đã nhiều hơn trước một chút.

Thoát khỏi thanh năng lực, Trương Dương lại vào thanh nhiệm vụ, trong phần nhiệm vụ đã hoàn thành, trừ "Sự nuối tiếc của Giáo sư", "Nguy hiểm của Mễ Tuyết", lại xuất hiện thêm "Sự cảm kích của Cục trưởng Triệu", sau nhiệm vụ này còn ghi chú bốn chữ nhiệm vụ phần thưởng.

- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhiệm vụ phần thưởng là nhiệm vụ cấp bốn cao cấp nhất hiện nay, căn cứ theo gợi ý nhiệm vụ, Cục trưởng Triệu vì cảm kích ký chủ, đã đối đãi với ký chủ như người nhà, hơn nữa còn tuyệt đối tín nhiệm!

Giọng nữ máy móc chầm chậm nói, mắt Trương Dương trợn trừng, hắn không ngờ, nhiệm vụ này lại có lợi như vậy.

- Bác sĩ Tiểu Trương, bác sĩ Tiểu Trương, cậu làm sao vậy?

Cục trưởng Triệu vội kêu lên, làm tâm tình Trương Dương tỉnh táo lại, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Cục trưởng Triệu.

Ánh mắt này, thực sự giống ánh mắt bề trên dành cho vãn bối, vô cùng quan tâm.

- Tôi không sao, cảm ơn sự quan tâm của ngài!

Trương Dương vội vàng lắc đầu, hắn nghĩ đến những gì hệ thống nói, hệ thống nói quả không sao, thái độ của Cục trưởng Triệu với hắn quả không giống trước, chí ít ánh mắt của ông khi nãy rất thật lòng, Trương Dương có thể cảm nhận được.

- Không có gì thì tốt, tôi cứ nghĩ cậu mệt mỏi quá, nếu mệt mỏi thì cậu nghĩ sớm một chút đi!

Cục trưởng Triệu nhẹ nhàng gật đầu, Triệu Tuyết lúc này mới bước qua, ngẩng đầu nhìn Trương Dương, nhẹ giọng nói:

- Anh Tiểu Trương, chị Mễ Tuyết có sao không? Khi nào chị ấy mới tỉnh?

Lúc Triệu Tuyết nói, trong mắt còn mang theo nét lo lắng.

- Em yên tâm, chị Mễ Tuyết của em ngày mai có thể tỉnh lại rồi, đến lúc đó em có thể nói chuyện với cô ấy!

Trương Dương khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói một câu, đây là một cô gái rất thơ ngây, Trương Dương sẽ không lừa cô, cũng không muốn lừa cô.

Mễ Tuyết chỉ vì bị gây mê nên ngủ thôi, bất cứ lúc nào Trương Dương muốn cô ấy tỉnh, cô ấy đều có thể tỉnh lại, tuy nhiên giờ vừa mổ đã tỉnh lại sẽ rất đau, tốt nhất đợi đến mai hẵng tỉnh, như vậy đỡ đau hơn nhiều.

- Vậy là tốt rồi, Trương Dương cậu nghỉ ngơi đi, mai chúng tôi lại tới!

Cục trưởng Triệu nói, Triệu Tuyết đứng cạnh cũng gật đầu, Phu nhân cục trưởng Triệu đặt đồ đạc xuống, sau đó cả nhà mới rời đi.

Quà của họ Trương Dương cũng không từ chối, đây là quà họ tặng Mễ Tuyết, là quà thăm Mễ Tuyết.

Hơn nữa có gợi ý của hệ thống, hắn cũng biết Cục trưởng Triệu thật lòng đến thăm, còn vì sao Cục trưởng Triệu lại cảm kích hắn, đó là vì tính tình cục trưởng Triệu tốt hay là do hệ thống thúc đẩy, cái này Trương Dương cũng không biết.

Tuy nhiên có một người cảm kích mình, tín nhiệm mình, đối với Trương Dương vẫn có nhiều điểm lợi, phần thưởng của nhiệm vụ hệ thống này, hắn cũng yên lòng tiếp nhận.

Tiễn cả nhà Cục trưởng Triệu về xong, Trương Dương lại quay về phòng bệnh.

Cả nhà cục trưởng Triệu kỳ thực ở cách đây không xa, đều ở khu phòng bệnh cao cấp, có điều không cùng tầng thôi.

Lúc nãy do nhà cục trưởng Triệu nói chuyện với y tá, vô tình trong lúc tán gẫu nhắc đến Trương Dương mới biết Mễ Tuyết bị tai nạn, đang ở gần đây, thế nên mới đem đồ ghé qua thăm, bằng không, họ cũng không thể đến sớm như vậy.

Sau khi cục trưởng Triệu rời đi, Chu Chí Tường và Ngô Hữu Đạo cũng cáo từ, trước khi Chu Chí Tường đi còn nói với Trương Dương, cần gì cứ nói, ông sẽ dặn dò để cấp cho Mễ Tuyết chế độ đãi ngộ cao cấp nhất.

Sau khi phát hiện Trương Dương có giá trị cao đến như vậy, Chu Chí Tường lập tức dùng chiến thuật lôi kéo lòng người, đối với ông mà nói đây là một cơ hội tốt, cơ hội thế này dĩ nhiên ông ta sẽ không bỏ qua.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.