Có Tô Triển Đào ở đây, không khí trong đình hóng mát như thay đổi hẳn.
Tô Triển Đào rất hoạt bát, điều gì cũng dám nói, và tất cả những lời nói của anh ta đều có hiệu quả, dưới tác động của anh ta, mọi người đều tụ họp như người một nhà, thoải mái và hòa hợp.
Chính Trương Dương cũng đang âm thầm khen ngợi anh ta, trên đời này hắn gặp không ít người thông minh, nhưng thông minh được như Tô Triển Đào thì quả là ít người có thể sánh kịp, anh ta không chỉ thông minh, mà còn vô cùng linh hoạt, rất có đầu óc, hiếm thấy một người vừa mới tốt nghiệp bước ra thương trường mà đã có thành tích tốt như thế.
Người như thế, bất luận là làm cái gì thì tỉ lệ thành công cũng cao hơn người khác
- Thuốc đây, bác hai, bác uống thuốc trước đi!
Từ sau khi Tô Triển Đào đến đây, mọi người đều cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, loáng một cái A Phúc đã mang thuốc đã sắc xong lên, Tô Triển Đào trực tiếp nhận lấy, cười ha hả rồi bưng bát thuốc đến trước mặt Tô Thiệu Hoa.
- Đắng quá!
Tô Thiệu Hoa chỉ uống một ngụm, liền không chịu được nhíu mày lại.
Ông ta ốm đã bao nhiêu năm nay, không biết đã uống bao nhiêu lần thuốc Đông y, những loại thuốc đắng đều đã thử qua, nhưng chưa từng thấy thuốc nào đắng như thuốc của Trương Dương, còn đắng hơn cả hoàng liên.
- Thuốc đắng dã tật, thuốc này tuy đắng nhưng đối với bệnh của bác, uống vào sẽ nhanh khỏi!
Trương Dương cười nói, giọng điệu của hắn tự nhiên hơn lúc đầu rất nhiều rồi đây, tất cả đều nhờ công lao của Tô Triển Đào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, có thể làm cho mọi người hòa đồng hơn rất nhiều.
- Đúng, thuốc đắng dã tật, tôi uống!
Tô Thiệu Hoa cười lớn một tiếng, ngửa miệng dốc cả bát thuốc vào bụng.
Thuốc này quả thực rất đắng, uống xong, cả khuôn mặt của Tô Thiệu Hoa méo mó, đến uống vài ngụm nước để tráng miệng mà nhìn bộ dạng của ông ai cũng phải phì cười.
- Bác Tô, giơ cánh tay ra cho cháu xem nào!
Trương Dương cũng đang cười nhưng vẫn không quên công việc của mình, thời điểm châm cứu thích hợp nhất là khi thuốc vừa vào đến bụng, tận dụng nội lực bên trong của cơ thể, có thể phát huy được tác dụng của thuốc, tác dụng của thuốc cộng thêm hiệu quả của châm cứu sẽ đạt mức cao nhất.
Hòm thuốc luôn đi theo bên người, Trương Dương lấy ra ba mũi kim đã tiệt trùng, trực tiếp châm lên ba huyệt trung tuyền, ngoại quan, thiên tỉnh, trên cánh tay ba mũi kim dài dựng đứng lên.
Mọi người xung quanh đều không nói chuyện nữa, tất cả đều chăm chú quan sát phương pháp châm cứu của Trương Dương.
Ngô Hữu Đạo cũng là người trong nghề, nhìn Trương Dương châm ba mũi kim lên vị trí huyệt đạo, gật đầu một cách miễn cưỡng đồng thời cũng mang theo chút nghi hoặc.
Trong ba huyệt, thiên tỉnh nằm bên cánh tay, gấp cánh tay lại, lúc khuỷu lộ ra, chính là điểm lõm xuống cách đầu khuỷu khoảng một tấc.
Huyệt thiên tỉnh chủ trị ngũ quan, hệ hô hấp, Tô Thiệu Hoa thở khò khè, chỉ cần châm vào huyệt thiên tỉnh, có điều huyệt trung tuyền, huyệt ngoại quan thì Ngô Hữu Đạo có chút không rõ lắm.
Vị trí huyệt trung tuyền là trên cổ tay, chủ yếu để trị bệnh tức ngực, đau dạ dày, thở khò khè là trạng thái của tức ngực, nhưng huyệt này tác dụng không lớn, hơn nữa lúc này Tô Thiệu Hoa cũng không bị phát bệnh.
Ngoại quan cũng tương tự như vậy, ngoại quan nằm trên huyệt trung tuyền một tấc, chủ yếu để trị thanh nhiệt giải độc, có tác dụng lưu thông khí huyết.
Không rõ thì không rõ nhưng Ngô Hữu Đạo cũng không nói gì, y biết nhiều lúc Trương Dương châm cứu có vẻ rất lạ nhưng lại mang lại hiệu quả kì diệu, hơn nữa hôm nay đã tốt hơn mấy lần trước nhiều rồi, lần trước Trương Dương châm kim trực tiếp vào huyệt thần khuyết, thiếu chút nữa thì dọa y ngất đi.
Sau khi châm xong ba cây kim, Trương Dương không tiếp tục châm nữa, mà nhẹ nhàng búng búng lên ba cây kim kia.
Tô Thiệu Hoa mở mắt trừng trừng chăm chú nhìn ba cây kim trên cánh tay, sau khi Trương Dương búng xong, kim châm rung lên ong ong, ông còn cảm thấy trên cánh tay của mình có một luồng hơi ấm thông qua cánh tay đi vào lục phủ ngũ tạng, có một cảm giác dễ chịu khó tả.
Ba cây kim không ngừng rung lên, Trương Dương lại lấy ra ba cây nữa, lần này tất cả đều châm lên phần đầu.
Trương Dương lại búng nhẹ lên mỗi cây kim, bỗng nhiên Tô Thiệu Hoa cảm thấy một cảm giác như khai thông lồng ngực, hơi thở cũng trở lên dễ dàng hơn lúc nào hết, cả thế giới trước mắt dường như bỗng trở nên huy hoàng tươi sáng hơn.
Loại cảm giác này làm cho ông ta trở lên rất xúc động.
"Kỳ nhân, đây thực sự là một kỳ nhân".
Tô Thiệu Hoa bỗng nhiên nhớ đến những thầy thuốc Đông y mà ông đã thấy trước đây, lúc đó vẫn còn ở trên Hoa Sơn, là do ông ngưỡng mộ danh tiếng mà tìm đến, cũng là để trị bệnh cho mình.
Thấy thuốc Đông y đó quả thật rất giỏi, giúp ông giảm đi phần nhiều đau đớn, có điều cũng chỉ có thế mà thôi, hơn nữa thời gian khống chế rất ngắn, thầy thuốc đó cũng nói rằng, bệnh của ông rất khó chữa, tìm ai đi nữa cũng không có tác dụng, chỉ có thể tìm một kỳ nhân ẩn cư, có lẽ sẽ có chút hi vọng.
Đúng như lời của người thầy thuốc ấy, Tô Thiệu Hoa lúc đó chỉ nghe, nhưng không thực sự để tâm.
Đầu tiên, ông không biết thế nào là kì nhân, cũng không hiểu gì về kỳ nhân, thứ hai, ông cũng biết bệnh của mình rất khó chữa, vị thầy thuốc đó giúp ông giảm bớt đau đớn là ông đã cảm kích lắm rồi.
Cho đến giờ phút này, ông như được khai sáng, kì nhân mà vị thầy thuốc đó nói, có lẽ chính là người như Trương Dương, trước đây ông đã nhiều lần tìm đến bệnh viện Đông y, cũng nhiều lần châm cứu nhưng chưa thấy một thầy thuốc nào có thể mang đến cho ông cảm giác như bây giờ.
- Không được động đậy lung tung, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể!
Trương Dương bất ngờ nói một câu, Tô Thiệu Hoa vì xúc động nên luôn dõi theo hắn khiến tinh thần bị kích động rất lớn, làm ảnh hưởng đến nội công mà hắn truyền vào trong cơ thể của Tô Thiệu Hoa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả trị bệnh.
- Được!
Tô Thiệu Hoa lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ông hoàn toàn tin tưởng vào Trương Dương, lời nói của Trương Dương đối với ông ta là thánh chỉ, tất nhiên chỉ là lúc chữa bệnh.
Từ lúc mới đầu không thèm để ý, không tín nhiệm, cho đến có chút hy vọng, đến có hy vọng lớn và nay là hoàn toàn tín nhiệm, thái độ của Tô Thiệu Hoa đối với Trương Dương bây giờ đã thay đổi một trời một vực.
Đây cũng chính là sức hút, là thực lực của bản thân Trương Dương có được.
Đầu, ngực, vai, hai tay, toàn thân trên của Tô Thiệu Hoa, Trương Dương tổng cộng châm 21 cây kim, lúc hắn châm xong cây kim cuối cùng, ba cây kim đầu tiên vẫn đang rung nhẹ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tất cả đều làm cho con mắt của Tô Triển Đào trợn tròn lên.
Anh ta kinh doanh về thuốc, trong đó có nhiều loại thuốc Đông y, đối với châm cứu cũng có chút tiếp xúc và nghiên cứu, anh chưa từng thấy ai châm cứu mà kim châm rung lâu như thế.
Chỉ chiêu thức đã hoàn toàn làm cho anh ta thán phục, làm anh ta hiểu, Trương Dương không phải là một thầy thuốc tầm thường, không trách những người kia đã nói rằng Trương Dương có hi vọng sẽ trị khỏi bệnh cho bác hai nhà anh ta.
Bây giờ, Tô Triển Đào đối với Trương Dương đã có niềm tin hơn rất nhiều.
- Phù!
Châm xong tất cả chỗ kim, Trương Dương thở một hơi dài, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Châm cứu cho Tô Thiệu Hoa không phức tạp như cho ông bố cục trưởng Triệu, cũng không mất nhiều sức như thế, nhưng cũng không ít, lúc đó sức lực của Trương Dương đã mất đi một nửa, cần phải nghỉ ngơi một chút.
May ở chỗ hôm nay Tô Thiệu Hoa chỉ cần châm một lần này là được, lần sau phải đợi đến ba ngày sau, Trương Dương có khoảng thời gian giữa chừng để nghỉ ngơi.
- Thiệu Hoa, giờ anh cảm thấy thế nào?
Trương Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Ngô Hữu Đạo nhìn tỉ mỉ từng chiếc kim trên toàn thân ông Tô một lượt rồi cẩn thận ghé vào tai Tô Thiệu Hoa, hỏi nhỏ một câu.
- Cánh tay như không có chút sức lực nào, nhưng đầu óc thì rất tỉnh táo, thị lực, thính giác đều tốt hơn trước, đúng rồi, bây giờ hơi thở rất dễ dàng, không có cảm giác bị cản trở như trước nữa!
Tô Thiệu Hoa từ từ cảm nhận cơ thể, chầm chậm nói, nói đến khoản hít thở, ông ta còn có chút hưng phấn.
Bởi vì hơi thở khò khè, nên bình thường lúc hít thở ông luôn có cảm giác như có đờm chặn, vô cùng khó chịu, chỉ là vì thời gian lâu dần, lâu dần, ông cũng đã quen.
Bây giờ bỗng nhiên có cảm giác hít thở thông thoáng, không nhắc đến cảm giác dễ chịu, ông còn rất hi vọng rằng cảm giác này kéo dài mãi, sẽ không còn khó chịu như trước đây nữa.
- Nhanh thế, hiệu quả rõ ràng thế sao!
Trong mắt Ngô Hữu Đạo có chút ngạc nhiên, lặng lẽ nhìn sang Trương Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi, y biết Trương Dương giỏi, cũng biết cách châm cứu của Trương Dương thần kì, nhưng cũng không nghĩ là hiệu quả lại rõ rệt như vậy, lần đầu tiên đã làm cho ông bạn cũ của y có cảm giác dễ chịu.
- Đúng, rất rõ rệt, giờ tôi bắt đầu tin, bác sĩ Trương sẽ chữa khỏi bệnh của tôi!
Tô Thiệu Hoa gật gật đầu, không có ai có thể cảm nhận được cảm giác trong lòng ông lúc này.
Từ năm 20 tuổi đã bắt đầu bị bệnh, đến nay đã hơn 30 năm rồi, bị bệnh tật giày vò 30 năm, mấy lần chút nữa vì căn bệnh này mà ra đi mãi mãi, không ai hiểu được, ông ghét và hận căn bệnh này đến mức nào.
Giờ đây có một tia hy vọng sẽ không khác gì cho ông một sinh mạng mới, cũng khó trách ông ta lại kích động như vậy, vài chục năm nay, hy vọng rồi thất vọng, Tô Thiệu Hoa đã trải qua bao nhiêu lần chấn động về tâm lý, nhưng chưa lần nào mạnh như lần này, mãnh liệt như thế này.
- Bác hai, bác nhất định sẽ khỏi, bác sĩ Trương nhất định sẽ chữa khỏi cho bác!
Tô Triển Đào họa theo một câu.
- Ha ha, bác cũng tin, lần này phải cảm ơn bác Ngô, cảm ơn bác sĩ Trương!
Toàn thân Tô Thiệu Hoa toàn là kim châm, nhìn rất đáng sợ, có điều ông rất vui, nếu không phải vì trên mình có kim châm, thậm chí ông muốn nhảy múa uống rượu, mặc dù như vậy nhưng ông vẫn cười lớn, bộc lộ cảm giác vui sướng trong lòng.
Trương Dương tuy rằng nhắm mắt nhưng chuyện ngoài mặt thì hắn biết rất rõ.
Khóe miệng dần dần hé một nụ cười, bệnh tình của Tô Thiệu Hoa thật sự giống như ca bệnh mà kiếp trước hắn gặp phải ở Đức, lần đó, cũng là hắn và Parker lần đầu tiên chữa khỏi.
Còn lần này chỉ có hắn, nhưng hóa giải được loại bệnh này thì hắn mãi ghi nhớ là công lao của cả hắn và Parker.
Một tiếng sau, Trương Dương không nghỉ ngơi nữa, tự tay giúp Tô Thiệu Hoa nhổ kim ra, Tô Thiệu Hoa mặc xong quần áo, lập tức nhún nhảy trên giường bệnh, có một cảm giác nhẹ nhàng không thể tả nổi.
Để lại đơn thuốc rồi hẹn ba ngày sau sẽ quay lại chữa trị, Trương Dương và Ngô Hữu Đạo cùng nhau rời căn biệt thự.
Tô Thiệu Hoa cứ muốn níu giữ, Trương Dương lấy lý do bệnh viện còn nhiều bệnh nhân, một mực từ chối, Ngô Hữu Đạo hiểu điều này, y biết rõ, Mễ Tuyết còn đang ở bệnh viện chờ Trương Dương.
Với sự khuyên nhủ của Ngô Hữu Đạo, Tô Thiệu Hoa mới không khẩn thiết nữa, cuối cùng tặng cho Trương Dương một món quà rồi mới cho Tô Triển Đào tiễn họ về bệnh viện, lúc đến và lúc đi hoàn toàn không giống nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]