- Hy sinh?
Trương Dương đột nhiên sửng sốt, dựa vào những gì hắn biết, cụ nội là sau giải phóng mới mất, lại còn đã từng trị bệnh cho rất nhiều người, ông nội hắn lúc nhỏ còn cùng cụ đi khắp nơi xem bệnh cho người.
- Đúng thế, hy sinh, ông ấy hy sinh khi vẫn còn trẻ như vậy, không có lập gia đình, cứ như vậy vì những người vô dụng như chúng tôi mà hy sinh, đáng chết chính là chúng tôi chứ đâu phải là ông ấy!
Ông lão nước mắt chảy ra rồi ngăn mãi cũng không được, nói tới đây khóc càng dữ hơn, đầu cũng gục xuống. Trương Dương đứng đó, trực tiếp ngây ngẩn cả người. Hắn đã nghe qua không ít chuyện về cụ nội từ chỗ ông nội hắn, rằng y thuật của ông nội lúc trước rất cao, có mỹ danh Hoa Đà tái thế, nhưng đáng tiếc cụ lại là một người đứng ngồi không yên, thường thích bay nhảy khắp nơi. Dựa theo những gì ông nội từng nói, năm đó cụ nội thật sự đã cứu không ít người, có dân chúng bình thường, cũng có đại quan, với tính tình của cụ, trong chiến tranh cứu những người như ông Tạ là rất bình thường. Nhưng ông nội hắn cũng chưa từng nói cụ nội đánh giặc, chớ nói chi là chuyện hy sinh.
- Chờ một chút, vừa nãy ông có nói là ông ấy không có lập gia đình, ông có xác định đúng thế không?
Trương Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vã hỏi, cụ nội hắn là lập gia đình trong lúc chiến tranh, cụ thể năm nào thì Trương Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291756/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.