Trương Dương ngẩng đầu, thản nhiên liếc nhìn Dư Văn Võ.
Nhân vật chính cuối cùng cũng đến rồi, Dư Văn Võ không tự nói thân phận, nhưng gã nói như vậy cũng chẳng khác nào thể hiện ra thân phận của mình. Ngoài vị Chủ tịch huyện Dư tương lai này ra, không ai có thể nói những lời này với Trương Dương.
Trương Dương rất hứng thú quan sát người đang ở trước mặt.
Dáng vẻ ông ta cũng ngoài bốn mươi tuổi, hơi gầy, trông giống kiến trúc sư hoặc giáo sư, cũng được coi là nhân tài.
Lại nói tiếp, gã cũng là bị chính con mình báo hại. Con trai gã trêu chọc ai không trêu, thế nào cũng trêu chọc phải mình. Giờ đã lớn chuyện rồi, lại cần ông già này đến thu dọn hậu quả.
Nhìn mấy lần, Trương Dương lại cúi đầu, đang xoay ghép khối vuông bí ẩn mà gã không biết từ đâu ra.
Trương Dương kiếp trước có thể chưa từng được chơi qua món đồ chơi như thế này. Lúc nhỏ học y học cùng ông nội, hắn không có thời gian. Sau khi trưởng thành luôn nỗ lực vượt qua, hắn mới phát hiện, mình đã mất đi rất nhiều niềm vui mà tuổi thơ nên có.
Vẫn may, hắn có cơ hội bù đắp lại. Có những người đã làm sai, có khi muốn bù đắp cũng không còn cơ hội nữa.
- Trương Dương!
Dư Văn Võ trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, từ trước đến nay không ai nói chuyện xong lại coi gã như không khí cả. Gã đã hết sức thành tâm đến giải quyết vấn đề, không ngờ đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291711/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.