Ngồi trong phòng làm việc của mình, Dư Văn Võ lúc nào cũng cảm thấy bất an.
Mới khi nãy, đại ca của gã còn gọi điện thoại tới mắng cho gã một trận. Đại ca gã là một ủy viên thường vụ của thành phố, chức to hơn gã nhiều.
Anh trai gã còn tiết lộ cho gã một tin xấu.
Chuyện lần này của Dư Dũng rất rầy rà, phiền phức. Ở trên thành phố đã có kết quả xử lý, công việc cũng không giữ được nữa. Mặc trang phục cảnh sát dẫn xã hội đen đi đập xe người ta, tính chất thật sự rất nghiêm trọng. Không bắt nó lại đã là may mắn lắm rồi.
Dư Dũng bị khai trừ khỏi công chức và cũng phải chịu những trách nhiệm liên quan, cụ thể là cái gì thì còn phải xem ý kiến cấp trên.
Tuy nói là họa không liên lụy đến người nhà, nhưng con của ông ngạo mạn như thế. Dù sao ông cũng phải gánh chút trách nhiệm, con hư tại bố mẹ mà.
Tuy nhiên trách nhiệm này không quá lớn. Suy cho cùng chuyện báo chí đưa tin trước đó đều là do Dư Dũng làm, không có quan hệ trực tiếp đến gã. Không thể vì thằng con phạm tội mà người thân cũng bị xử tội hết.
Huống chi ở trên thành phố cũng không mấy hài lòng về sự phê bình thẳng thắn của báo chí. Bọn họ đều là cán bộ thành phố, không muốn người khác đến hoa tay múa chân chỉ trích.
Đây cũng là may mắn của Dư Văn Võ.
Nghĩ đến đây, Dư Văn Võ không tránh khỏi cơn thịnh nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291709/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.