Chương trước
Chương sau
Thi công tử sang giúp đỡ nhưng Trương Dương lờ đi, coi như không phải chuyện của hắn.

Hắn vốn không thể cắt đá, đi cũng chẳng giúp được gì, cứ ở một bên mà nhìn thì còn tốt hơn. Mọi người đều đang vội vàng ngắm nhìn Khâu Tĩnh Hoan cố định khối đá thô, chỉ có một mình Trương Dương là nhàn rỗi ở đó vuốt ve bộ lông của con Tia Chớp.

Tiếng cắt đá chói tai vang lên một cách nhanh chóng.

Tia Chớp nhỏ thật sự không chịu nổi, từ ngực Trương Dương nhảy ra ngoài, rồi từ trên đầu mọi người chạy trốn đi, tìm đến chỗ không ai làm phiền đến nó.

Mọi người chỉ cảm thấy trên đầu có cái bóng màu trắng bay qua, khi hồi tâm lại thì không thấy bóng dáng Tia Chớp đâu nữa.

Sau khi nó chạy mất tích thì từ chiếc túi vải cũng bị rơi ra ngoài vật gì đó, rớt xuống đất. Mọi người chen chúc không còn chỗ trống, nhưng dưới chân mấy người thấy nó chạy qua, chạy đến bên Tia Chớp.

Hai nhóc con kia đều ở chỗ không có người, sau khi Trương Dương chú ý nhìn thấy thì cũng yên tâm.

Để chúng tự chơi đùa cũng tốt, dựa vào khả năng của hai người bọn họ, chỉ cần không có người dùng súng đối phó với chúng thì sẽ không sao.

Tốc độ của bọn nó nhanh hơn người bình thường gấp nhiều lần.

Tất cả mọi người đều đang chú ý đến hòn đá đang được cắt ra phía trước, quanh khối đá lúc này đã có một phiến đá không.

Bên ngoài có rất nhiều người chạy đến. Bọn họ đều nghe được tin mà chạy đến. Cắt một khối đá quý như Phỉ Thúy ngọc lục bảo cũng không phải là việc nhỏ, ai cũng muốn đến xem.

Những người nhanh nhất đã đến trước, còn có một số người đang chạy đến đây, đều đang vội gần chết.

- Rầm!

Khâu Tĩnh Hoan vừa dùng một nhát dao đã cắt xong rất nhanh. Sau khi rửa sạch mặt dao thì cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhát dao kia đã chia rất đẹp, phía dưới đã lộ ra Phỉ Thúy, hơn nữa không có gì lãng phí. Điều này cho thấy kế sách của ba người thương lượng vừa rồi là rất đúng. Không chỉ có Khâu Tĩnh Hoan đang vui mừng mà Hoàng Hải và Thi công tử đều tươi cười rạng rỡ.

Khối ngọc Phỉ Thúy này tính ra là do cả ba người bọn họ cắt ra được đấy, ai cũng đều có công lao.

Có kinh nghiệm cắt một dao là thành công, những nhát sau lại càng dễ và càng nhanh, chỉ thoáng vài phút sau, Khâu Tĩnh Hoan đã vui mừng dựng máy mài lên, bắt đầu lau đá.

Chọn lau mà không phải là tiếp tục cắt cũng là vì để cho chắc chắn hơn.

Như vậy sẽ tốt hơn, sẽ không lãng phí ngọc Phỉ Thúy bên trong. Bên trong chính là một khối ngọc Phỉ Thúy cực phẩm hiếm có khó tìm, không cầu mà gặp được. Khối ngọc quý như thế này, chỉ lãnh phí dù chỉ là một chút thì chỉ e mọi người đều sẽ đau lòng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, những người vây xung quanh để xem ngày càng đông. Bây giờ đã hơn một ngàn người vây quanh chiếc bàn tròn. Trên bàn cũng đầy người đang đứng.

Có người thông minh còn cầm máy ảnh chụp không ngừng, bây giờ mỗi giây mỗi phút đều là kỉ niệm đáng quý.

- Xong rồi!

Hơn nửa giờ sau, Khâu Tĩnh Hoan vừa vui mừng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, vừa vui sướng nhìn hai khối đá sáng bóng trong tay là ngọc Phỉ Thúy màu xanh.

Hai khối ngọc Phỉ Thúy này, một lớn một nhỏ.

Đây là kết quả cuối cùng của Khâu Tĩnh Hoan, một nhát dao kia của gã đã chia khối đá ra thành hai phần.

Khối nhỏ đã không thể làm vòng tay được nữa, chỉ có thể làm một số phụ kiện nhỏ như mặt dây chuyền gì đó. Cho dù để là phụ kiện nhỏ thì loại ngọc quý như Phỉ Thúy cũng có giá trị rất lớn.

Khối kia lớn hơn nhiều, chiếm phần lớn thể tích khối đá, ít nhất có thể làm được ba hay bốn chiếc vòng tay, ngoài ra còn có thể làm các thứ khác nữa. Nếu dùng khéo tiết kiệm thì có thể làm ra cả được cả đống đồ trang sức.

Nhìn hai khối ngọc Phỉ Thúy này, ánh mắt mọi người xung quanh đều nóng lên.

Ánh mắt của một số người cứ xanh như màu khối ngọc, chỉ hận không không thể nuốt sống nó. Ông chủ Lục đứng ở tận bên trong cùng cũng có dáng vẻ này.

- Khụ khụ!

Hoàng Hải đột nhiên hắng giọng hai tiếng, lập tức quay đầu, nói với Trương Dương:

- Hai khối ngọc Phỉ Thúy này, tôi trả cậu hai mươi triệu, nhường nó cho tôi đi, cậu thấy thế nào?

Sau khi nói xong, Hoàng Hải còn nhìn chằm chằm Trương Dương.

Thị trường Phỉ Thúy chưa bao giờ nóng như vậy. Nhưng loại ngọc Phỉ Thúy màu xanh tuyệt hảo như vậy có giá rất cao đấy. Hai khối nguyên liệu lớn như vậy, Hoàng Hải đưa ra giá hai triệu, coi như không cao cũng không thấp.

Trương Dương thoáng ngây người ra. Hắn không ngờ người mua Phỉ thúy của mình đầu tiên lại là Hoàng Hải, hơn nữa không ngờ Hoàng Hải lại bằng lòng chi ra những hai mươi triệu.

Dựa vào sự hiểu biết của Trương Dương, giá trị bản thân Hoàng Hải hẳn có hơn một trăm triệu. Nhưng phần lớn đều là cổ phiếu, tiền mặt của y sẽ không quá hai mươi triệu. Y nói hai mươi triệu, khi trở về nhất định phải đi vay tiền.

- Không được, tuyệt đối không được, đại ca thật không phải. Đây là anh em tôi nhắm trước cơ mà, vừa nãy người ta cũng nói rồi, sau khi cắt xong sẽ bàn bạc giá cả với tôi.

Trương Dương còn chưa nói nói, Thi công tử đã lắc đầu quầy quậy nói.

Nhìn Trương Dương, Thi công tử còn nói:

- Hai mươi hai triệu, người anh em, tôi trả cậu hai mươi hai triệu, bán hai khối ngọc này cho tôi đi!

Hai mươi hai triệu, gã lập tức bỏ ra thêm hai triệu, lần này ngay cả Hoàng Hải cũng có chút sững sờ.

Trương Dương đoán không lầm, thật sự là y không có hai mươi triệu tiền mặt, cùng lắm là y sẽ mượn từ chỗ của Long Thành và bọn Vương Thần, qua một thời gian nữa sẽ trả lại cho bọn họ.

Khối ngọc Phỉ Thúy có sức hấp dẫn quá lớn đối với y. Y thà không cần xe cũng phải mua được khối ngọc này.

Cắn chặt răng, Hoàng Hải nói tiếp:

- Người anh em, xin lỗi nhé. Tôi rất thích thứ này rồi. Trương Dương, hai mươi ba triệu, chúng ta là anh em tốt, bạn bè tốt. Hai khối Phỉ Thúy cậu nhất định phải để cho tôi.

Y quyết định đem bán chiếc xe Hummer vừa mới mua đi, tuy phải mất chút tiền nhưng cũng có thể thu về một khoản tiền đáng kể.

Ngoài ra sau khi trở về, y lại bán đi một số đồ vật khác có trong tay, vẫn có thể gom được hai mươi ba triệu. Nếu như thực sự không vay được tiền thì y cũng có thể đi vay nợ bên ngoài. Dù sao y vẫn là một Tổng giám đốc, có quyền nắm giữ cổ phiếu. Số tiền lớn này sớm muộn gì cũng sẽ trả được hết.

Tiền có thể trả hết, nhưng nếu như bỏ qua khối ngọc Phỉ Thúy này thì sai lầm vĩnh viễn.

- Hai mươi bốn triệu, tôi trả hai mươi bốn triệu.

Thi công tử lại kêu lên, lần này gã cũng có chút cắn răng.

Gã rất có tiền, chơi cá cược cắt đá ở đây đã tiêu hết hơn mười triệu, đều là số tiền tích lũy nhiều năm mà có. Hơn nữa gã cũng không phí phạm, có trong tay nhiều ngọc Phỉ Thúy tốt như vậy. Năm ngoái loại ngọc không màu đã rơi vào tay gã hồi năm ngoái.

Khiến gã thoáng chốc đã chi ra hai mươi bốn triệu thì gã cũng đã cố hết sức rồi. Bây giờ không phải là đời sau, có nhiều người ra mặt là có mấy trăm triệu. Những người có mấy chục triệu ở những năm này là rất có thế lực đấy.

Thi công tử vừa ra giá, Hoàng Hải lập tức nóng nảy, tức thì nói:

- Thi huynh đệ, cậu cũng đừng tranh với tôi. Lần tiếp theo tôi sẽ nhường cho cậu!

- Ấy đừng, Hoàng đại ca. Lần này anh nhường cho tôi, lần sau, lần sau nữa tôi sẽ nhường cho anh hết, như thế được chưa? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lời nói của Thi công tử khiến Hoàng Hải cười đau khổ.

Đây chính là ngọc Phỉ thúy màu xanh quý hiếm, không phải cứ cắt là ra được loại ngọc Phỉ Thúy bình thường. Loại ngọc Phỉ Thúy vốn đã ít gặp, chỉ có thể vô tình gặp được mà thôi, sao có thể có được lần sau như vậy chứ.

Y hiểu được điều đó, Thi công tử cũng được điều đó nên không ai nhượng bộ.

- Hai anh đừng tranh nhau nữa, tôi vẫn chưa nói sẽ bán mà.

Trương Dương đột nhiên nói, hai người lập tức nhìn hắn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

Trương Dương thậm chí còn hoài nghi nếu thực sự hắn nói sẽ không bán cho bọn họ thì biết đâu hai người sẽ nhào lên cắn xé hắn.

- Tôi hỏi các anh, khối ngọc này có thế làm ra được mấy chiếc vòng tay?

Trương Dương né tránh ánh mắt của bọn họ, chỉ vào khối ngọc Phỉ Thúy trên bàn, nhẹ nhàng hỏi.

- Tôi quen một nghệ nhân điêu khắc ngọc nổi tiếng, nếu rơi vào tay ông ta thì ít nhất có thể làm ra được bốn chiếc.

Thi công tử nhìn nhìn, cuối cùng khẽ trả lời. Có thể làm ra bốn chiếc vòng tay là quá đỉnh rồi. Giá chiếc vòng tay như vậy bây giờ vẫn chưa đắt lắm, nếu là ở đời sau khi nóng sốt nhất cũng phải có giá trên trời lên đến gần trăm triệu.

Mỗi chiếc vòng tay giá gần trăm triệu, ai dám tưởng tượng nổi.

- Như thế này đi, các anh cũng không cần chi ra hai mươi bốn triệu, chỉ cần hai mươi triệu là được rồi, không cần tranh cãi nữa. Tôi chỉ cần hai mươi triệu.

Trương Dương chậm rãi nói. Hai người lập tức đều trợn tròn mắt.

Khâu Tĩnh Hoan cũng không dám tin nhìn nhìn hắn. Làm gì có người nào bán đồ vật, người mua đã đưa ra giá cao mà người bán lại giảm giá chứ.

Hành động này của Trương Dương liền biến hắn thành kẻ ngốc trong mắt người người hay ít nhất là một số người.

- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi có điều kiện đấy!

Trương Dương lập tức nói tiếp. Nếu nói thực sự giảm giá thì không thể nào, cái giá tiền này vốn không phải do hắn định ra mà là người mua chủ động nói ra.

Lần trước hắn không cần Tô Triển Đào chia sẻ với hắn làm là bởi vì trước đó đã có thỏa thuận. Lần này không như vậy, đây là phần hắn có được, không phải chia sẻ cho ai cả.

- Khối nguyên liệu này, không cứ là ai có được, tôi đều cần một chiếc vòng tay, một đôi khuyên tai, hai dây chuyền cộng thêm hai chiếc mặt ngọc.

Trương Dương từ từ nói xong, Thi công tử và Hoàng Hải đều sửng sốt.

Hai người đều cúi đầu ở đó ngẫm nghĩ. Giá trị lớn nhất bên trong khối ngọc Phỉ Thúy kia chính là vòng tay, khuyên tai và mặt dây chuyền đều rất bình thường, có thể dùng nguyên liệu thừa gia công là được.

Dây chuyền hơi phiền toái một chút, nhưng cũng không tốn nguyên liệu mấy.

Trương Dương đề xuất yêu cầu này, ngoài vòng tay giá trị cao nhất, những vật khác cộng lại so ra cũng kém hơn một nửa giá trị vòng tay, nếu số lượng không nhiều thì cũng có thể nói là không đáng kể.

- Không thành vấn đề, tôi có thể đáp ứng yêu cầu này của cậu.

Thi công tử đột nhiên gật gật đầu, bốn chiếc vòng tay, tặng cho Trương Dương một chiếc cũng chẳng sao. Trương Dương dù sao cũng giảm cho gã bớt bốn triệu.

Dùng bốn triệu này ở thời bây giờ cũng có thể mua được một chiếc vòng tay như vậy rồi.

- Tôi cũng có thể!

Hoàng Hải vội vàng kêu lên, chia ra những thứ này thực ra cũng chỉ tiêu tốn một phần nhỏ nguyên liệu, phần còn dư lại rất lớn. Yêu cầu này của Trương Dương gã cũng có thể đáp ứng.

- Hoàng đại ca, thi công tử, thực ra chi bằng như thế này, hai anh không cần tranh nhau nữa, mỗi người một nửa, sau đó cùng nhau tìm người gia công, đem những thứ mà anh Dương muốn ra, phần còn lại thì các anh sẽ chia, còn phân chia thế nào thì có thể thương lượng trước.

Khâu Tĩnh Hoan vẫn chưa nói câu nào bỗng nhiên mở miệng. Gã không nghĩ nhiều như vậy, song thấy hai người cứ tranh giành, Trương Dương lại khó xử, nên mới đưa ra đề nghị như vậy.

Nhưng lời nói của gã đều khiến cho ánh mắt của hai người Hoàng Hải và Thi công tử sáng ngời lên.

Chi ra hai mươi triệu một lần, Hoàng Hải cần mượn tạm mới được, nhưng mười triệu chỉ là chuyện nhỏ, xe cũng không cần bán đi. Bây giờ y đã có thể xoay sở được.

Tình hình của Thi công tử thì khá khẩm hơn y một chút, nhưng một lần chi ra hai mươi triệu thì áp lực cũng không nhỏ. Khối nguyên liệu này rất lớn, nếu có thể phân chia ra được thì cũng đủ cho cả hai người bọn họ.

- Tôi bỏ ra mười hai triệu, anh Hoàng bỏ ra tám triệu. Tôi muốn lấy hai chiếc vòng tay, còn những thứ khác thì chia đều, thế nào hả?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.