Chương trước
Chương sau
Rất nhiều người khác xung quanh cũng đều chú ý tới bên này.

Những người ở gần đó, vừa mới nghe tên dược liệu được đọc lên cũng đều giật mình nhìn Trương Dương.

Loại dược liệu này, bình thường mất thời gian rất lâu đều không có được, không ngờ ngay cả khi đến chỗ người chuyên môn bán cũng không có, thậm chí càng khó có được vật hiếm quý như những dược liệu trăm năm tuổi.

Nhân viên quầy thuốc từng chất vất Trương Dương, bây giờ nhìn chằm chằm vào hắn.

Trương Dương trên mặt đột nhiên tươi cười, chậm rãi gật đầu, nói:

- Đúng vậy, tôi thật sự cần mấy thứ này, nếu như có, hi vọng hãy bán cho tôi!

- Nếu anh muốn những thứ này, chỗ chúng tôi thực sự không có. Nhưng những vật thay thế thì vẫn có thể tìm được. Tôi muốn biết anh cần những thứ này để làm gì?

Ông nhân viên kia hỏi lại, ánh mắt sắc bén.

Câu hỏi này của ông ta là một câu hỏi rất có học vấn. Nếu người mua thuốc đến quấy rối thì dùng những dược liệu quý giá này để làm gì, tất nhiên sẽ không biết, như thế chẳng khác nào sẽ không nói ra được.

Cho dù hắn có tìm lí do chính đáng, chỉ cần hỏi thêm vài câu chuyên môn là ra ngay vấn đề. Như vậy có thể định đối phương không phải mua mấy thứ này mà có mục đích khác.

Nếu không phải thì bọn họ tuyệt đối không khách khí với những kẻ quấy rối như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nhưng nếu như đối phương có thể nói ra mục đích và thực sự cần mua dược liệu thì họ bán đi một phần cũng chẳng sao. Những thứ này đều là dược liệu quý giá và xa xỉ, nhưng không thể vì thế mà bỏ qua khách hàng thực sự, người đang cần chúng thật sự.

Khi vừa mới hỏi câu này, người nhân viên chắc đã nghĩ đến những điều này.

Nhân viên ban đầu bốc thuốc cho Trương Dương, chất vấn Trương Dương cũng nhìn ông ta rất khâm phục. Bây giờ gã đã nghĩ thông suốt.

Tiếp theo sẽ xem Trương Dương trả lời thế nào.

Trương Dương khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:

- Tôi muốn bào chế trí một ít thuốc, cần những dược liệu này, hơn nữa cần rất nhiều!

Khi ông ta hỏi mục đích của những thứ này, Trương Dương đã sớm hiểu ra.

Hắn cũng chỉ bất đắc dĩ cười cười, cũng không để bụng. Dù sao hắn cũng là đến mua thuốc thật, là thực sự cần mấy thứ này, không sợ bọn họ nghĩ sai lệch.

- Bào chế thuốc, thuốc gì?

Ông nhân viên nhíu nhíu mày hỏi. Ông ta cũng không nghĩ tới Trương Dương sẽ nói ra đáp án như vậy, không nhịn được hỏi lại.

- Tôi muốn biết là anh có thể đứng ra bán những thứ thuốc này cho tôi được không?

Trương Dương lần này không trả lời câu hỏi của ông ta mà hỏi vặn lại.

Đơn thuốc mà hắn kê đều là những loại dược liệu quý giá. Thông thường hắn không cần cố ý kê đơn thuốc như thế này thì mua ở hiệu thuốc nào cũng được.

Nhưng đây đều là hàng quý hiếm đấy, đều là những vị thuốc trên trăm năm tuổi, vô cùng hi hữu.

Nhưng quý hiếm không có nghĩa là không có, những dược liệu trăm năm tuổi còn không khó tìm như loại ngàn năm tuổi. Loại này gần như đều đã tuyệt tích không có rồi. Nếu may mắn có được thì người ta cũng giữ lại chứ rất ít khi bán ra ngoài.

Nhân sâm ngàn năm của Trương Dương lần trước chính là bỏ ra giá cao mà mua được ở Trường Kinh. Trường Kinh đã không có thì Hỗ Hải lại càng không thể có.

Tuy nhiên cho dù nơi này có, số lượng cũng sẽ không nhiều, giá cả cũng sẽ cực kỳ đắt đỏ. Người bình thường đều không đứng lên quyết định được.

Cho nên Trương Dương mới hỏi như vậy.

- Tôi tên Trương Tùng, là quản lý của hiệu thuốc này. Lần này chắc anh tôi có thể làm chủ hay không rồi nhỉ?

Ông nhân viên nhìn thẳng vào mắt Trương Dương một hồi, lúc này mới nhẹ nhàng trả lời hắn. Ông ta là quản lý, tức là việc tiêu thụ dược liệu ở đây đều do ông ta quyết định, tất nhiên có thể đứng ra quyết định được.

Trương Dương mỉm cười nhìn ông ta, không nói gì mà lấy từ trong túi vải một viên đơn nhân sâm đã bào chế ra.

Bào chế thuốc gì, Trương Dương thật không có cách nào nói cho ông ta biết. Phương thuốc mà hắn bào chế là bí quyết gia truyền. Tư tưởng của Trương Dương không đến nỗi cổ hủ như vậy, nhưng phương thuốc bí truyền của tổ tiên không thể dễ dàng lấy ra như vậy được.

Đây là của cải mà tổ tiên đã để lại cho hắn, hắn cũng một lòng một dạ trân trọng điều đó.

Hơn nữa việc bào chế ra những những thuốc này cũng không hề đơn giản, đa phần đều phải dùng đến nội công. Nếu như không có sự hỗ trợ của nội công thì coi như sẽ làm hỏng đi dược liệu.

Trương Tùng hơi nghi hoặc nhận mấy viên đơn của Trương Dương, đặt ở dưới mũi ngửi ngửi, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi.

- Thật ngại quá, anh chờ một chút, tôi sẽ bảo người đến xem thử.

Trương Tùng nói với Trương Dương. Sau khi Trương Dương gật đầu, ông ta mới rời đi.

Viên thuốc này cụ thể là gì, có tác dụng gì Trương Tùng không biết. Nhưng ông ta cảm nhận rõ ràng rằng nó không hề tầm thường.

Trương Tùng và Trương Dương cùng họ, tên cũng chỉ kém một chữ.

Ông ta cũng xuất thân từ gia đình y dược, giống như Trương Dương kiếp trước, đều đã học y từ nhỏ, học phân biệt các loại dược liệu, sau khi lớn lên lại làm ở trong này thời gian dài như vậy. Có thể nói, tuổi của ông ta không lớn những kinh nghiệm về dược liệu thì không hề thua kém những thầy lang già.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với dược liệu của ông ta, chỉ cần ngửi một chút là ông ta đã biết viên đơn này không hề đơn giản. Còn cụ thể không đơn giản như thế nào thì ông ta vẫn còn không rõ lắm, cho nên mới đề nghị đi tìm người đến xem một chút.Truyện sưu tầm by Mạnh Thường Quân - thegioitruyen.com

Ông ta muốn tìm người có kinh nghiệm phong phú hơn, phân biệt được nhiều dược liệu hơn.

Ông ta đi ra ngoài, Trương Dương cũng không sốt ruột. Đây coi như là người phụ trách. Thực ra bọn họ kinh doanh thuốc, dược liệu bán cho ai cũng thế cả thôi, đều không thể trả cho họ ít tiền được.

Hỏi nhiều vài câu, biết mục đích của người mua thuốc, chủ yếu là không muốn lãng phí.

Nhất là những loại dược liệu quý giá, nếu người mua không hiểu, lấy về dùng bừa thì cũng không bằng không bán cho rồi. Bây giờ dần dần mọc lên những kẻ lắm tiền nhiều của, ở đâu cũng có quan niệm tìm thuốc bổ. Rất nhiều người đều cho rằng, dược liệu càng quý báu thì ăn vào cơ thể sẽ càng bổ.

Loại quan niệm sai lầm này đã làm lãng phí không ít thảo dược tốt. Chỗ của bọn họ có uy tín lớn, bình thường có không ít những người nghe danh mà đến mua. Bình thường mà nói, nếu không phải là những bệnh nhân cần chữa bệnh thật sự thì bọn họ sẽ không bán.

Đây đúng là một việc làm bảo vệ dược liệu. Đối với bọn họ mà nói, thuốc còn quan trọng hơn tiền một chút.

Nhưng đối với đơn thuốc tràn ngập những loại dược liệu quý như của Trương Dương thì thực sự không nhiều, cũng khó trách anh nhân viên lúc nãy đã chất vấn Trương Dương có phải tới quấy rối hay không.

Hơn mười phút sau, Trương Tùng liền vội vàng trở về cùng với một ông già. Trông ông cụ khoảng hơn sáu mươi tuổi, mặc quần áo màu đen.

- Anh chàng này, chúng ta có thể đi vào trong thương lượng được không, bên trong kia rất yên tĩnh.

Trương Tùng nói trước với Trương Dương, trên mặt ông ta còn hơi kinh ngạc, khi đi cùng ra với ông cụ kia thì không ngừng quan sát, đánh giá Trương Dương.

- Được chứ!

Trương Dương mỉm cười gật đầu, trực tiếp đồng ý.

Phía sau hiệu thuốc có một phòng nghỉ lớn, còn có phòng thay quần áo, ngoài ra còn có mấy phòng làm việc. Căn phòng bên cạnh Phòng tài vụ còn có cửa chống trộm, chính là phòng làm việc của Trương Tùng.

Nơi mà mấy người đi đến chính là chỗ này.

Anh lái xe tắc xi cũng đi theo cùng. Anh ta tò mò quan sát bốn phía. Anh ta từng đến đây mua thuốc nhiều lần nhưng đây chính là lần đầu tiên đi vào phía sau quầy thuốc.

- Viên đơn này là của cậu?

Vừa mới ngồi xuống, ông cụ đã hỏi Trương Dương. Trương Tùng đang chuẩn bị pha trà thoáng sửng sốt, vội vàng trở về.

- Đúng vậy, là của tôi.

Trương Dương mỉm cười gật gật đầu đáp.

- Viên đơn này từ đâu mà cậu có? Là ai bào chế ra loại viên đan này?

Ông cụ lại hỏi mấy câu, lần này có vẻ khá sốt ruột.

- Viên đơn này là do tôi tự bào chế ra.

Trương Dương thản nhiên đáp.

- Là cậu à?

Ông cụ vô cùng kinh ngạc, không ngừng đánh giá Trương Dương. Ông ta có vẻ mặt không tin vào lời nói của hắn.

- Tam gia gia, xin ông đừng vội, hãy để cho quý khách uống chén nước rồi hãy nói.

Thừa cơ hội này, Trương Tùng mới có thể nói xen vào. Thấy ông cụ gật đầu, Trương Tùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra lúc nãy ông ta đã nói với ông cụ rằng viên đơn này là của người mua tự bào chế, không ngờ ông cụ đến đây rồi vẫn hỏi lại như vậy.

Nhưng điều này cũng cho thấy rằng ông cụ thầm không tin tưởng ông ta, hoặc là không tin Trương Dương có thể bào chế ra được viên thuốc này.

Ông cụ không nói chuyện, song vẫn đang đánh giá Trương Dương. Trương Tùng pha trà, ngâm trà xong mới hỏi thăm tên tuổi của Trương Dương. Lúc này ông ta mới biết Trương Dương và ông ta là cùng một họ, tên đều chỉ có một chữ độc nhất.

Điều này với ông ta chẳng có gì lạ. Họ Trương rất phổ biến, cả nước không biết có bao nhiêu người họ Trương, gặp người có trùng họ cũng là điều bình thường.

- Không ngờ cậu Trương cũng là bác sĩ Trung y, chúng ta là cùng ngành nghề rồi.

Ngồi hàn huyên một lúc, sau khi biết Trương Dương cũng là thầy thuốc, Trương Tùng còn cười nói, rõ ràng ông ta đang cố ý lôi kéo làm quen.

Trương Dương cười gật gật đầu:

- Quản lý Trương, hôm nay tôi đến đây chỉ đơn thuần muốn mua thuốc. Nếu các ông có những dược liệu trong đơn thuốc của tôi thì xin cứ yên tâm, về mặt giá cả tôi nhất định sẽ làm cho các ngươi vừa lòng.

Trương Dương lần này đến nơi đây, mục đích chủ yếu là để mua thuốc thật. Lúc này đã làm trễ nải chút thời gian.

Khoảng thời gian này coi như không tính, đối với những người rõ ràng không tin hắn thì hắn cũng không có gì để nói. Trương Dương có thể nhìn ra, bất kể là ông lão kia hay Trương Tùng, đều không tin rằng hắn là người bào chế ra viên thuốc.

- Thuốc chúng ta có thể bán cho ngươi, bột nấm linh chi trăm năm chúng ta có, hà thủ ô mặc dù không có loại trăm năm nhưng cũng có hà thủ ô tám mươi năm tuổi. Ngoài ra tất cả các loại dược liệu khác đều có. Nhưng tôi nhất định phải biết, viên đơn nhân sâm hoàn này rốt cuộc là do ai bào chế ra.

Ông cụ rất lâu không nói chuyện, đột nhiên nói. Trương Tùng há hốc mồm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Ông ta biết tính tình của vị Tam Gia Gia này nhưng lúc này đã không cản kịp nữa.

- Tôi vừa nói rồi, viên đơn nhân sâm hoàn này chính là do tôi tự bào chế ra. Lấy viên thuốc ra đưa cho các ông là muốn nói cho các ông biết, tôi có khả năng bào chế những dược liệu cao cấp. Các ông không cần lo lắng những dược liệu này sẽ bị lãng phí.

Trương Dương cũng đành chịu. Hắn đưa viên thuốc ra thực sự là để thầm chứng mình bản thân mình, không ngờ lại thu hút sự chú ý của đối phương lớn đến vậy, không ngờ bọn họ còn truy hỏi hắn.Truyện sưu tầm by Mạnh Thường Quân - thegioitruyen.com

Sớm biết rằng như vậy, sẽ không đưa viên đan ra.

- Điều này không thể nào, loại Cam thảo phục linh sâm này chỉ có người nhà Trương gia mới có thể bào chế ra, trừ phi cậu là người của Trương gia, nhưng tuyệt không có khả năng này!

Ông cụ đột nhiên nhìn Trương Dương chằm chằm, chậm rãi nói.

Trương Dương cũng sửng sốt, trân trân nhìn ông cụ.

Cam thảo phục linh sâm là tên đầy đủ của viên thuốc mà hắn bào chế, nguyên liệu chủ yếu là cam thảo, phục linh và nhân sâm. Trong đó nhân sâm là vị thuốc chính, cam thảo, phục linh làm vị thuốc phụ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.