Trên xe cáng, Hoàng Hải đã tỉnh lại.
Kỳ thật cho dù không tới bệnh viện, anh ta cũng sẽ tỉnh. Anh ta bị thương vốn không nặng, Trương Dương lại đã xử lý qua từ trước cho anh ta.
Nhìn thấy có người ra, lại đã tỉnh lại, Thái Triết Lĩnh cũng thở phào.
Sự tình không bi thảm như anh ta tưởng. Nói như vậy, sau này anh ta có bị xử phạt thì cũng có thể nhẹ một chút. Lúc này anh ta chỉ có thể than mình xui xẻo, lại gặp phải chuyện này.
- Hải ca, cảm giác của anh thế nào?
Xe cáng vừa đẩy ra, Dương Linh liền chạy tới, trên mặt cô có vẻ rất ân cần.
Dương Linh và Hoàng Hải quen biết từ lâu, thậm chí Long Thành, Lý Á, còn cả Vương Thần và Hoàng Hải đều là quen nhau thông qua cô. Từ lúc Dương Linh vừa bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Hoảng Hải đã từng giúp cô không ít.
Ở trong lòng cô, Hoàng Hải giống như anh cả, lúc Hoàng Hải gặp chuyện không may, cô rối quá cũng khóc nấc lên.
- Không sao, chỉ là ngực hơi khó chịu thôi, tôi cũng là đại nạn không chết, không biết có hậu phúc hay không.
Hoàng Hải nằm trên cáng xe, cười cười, còn cười rất rạng rỡ.
Nụ cười này của anh ta đúng là không phải làm ra vẻ. Lúc này anh ta thực sự đang cười, sau khi tỉnh lại, anh ta vẫn luôn nghĩ lại tai nạn xe trong nháy mắt đó.
Tốc độ xe lúc đó đều rất nhanh. Mọi người lại đều tập trung lại, thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291582/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.