Cho Tia Chớp ăn xong, Trương Dương liền cùng với Long Phong về căn hộ của mình.
Một căn hộ có hai phòng bình thường cũng đủ cho hai người như hắn và Mễ Tuyết ở, nhưng khi nào có bạn bè đến thì lại trở nên rất chật chội. Điều này cũng khiến Trương Dương nảy ra ý định mua nhà.
Ít nhất phải mua một căn hộ có thể cho nhiều người ở lại, một căn hộ rộng hơn.
- Trương Dương, hôm qua thật sự cảm ơn anh!
Ba cô gái đều dậy muộn, lúc này đang vừa cười nói vui vẻ vừa nấu cơm.
Tiểu Ngốc đang chào hỏi Trương Dương, những vết thương trên mặt cô cơ bản đều đã mờ hết đi. Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô, không còn nhận ra hôm qua đã chịu nhiều ấm ức nữa.
- Cũng xin cảm ơn những người bạn này!
Nam Nam ở bên cạnh nói thêm. Sắc mặt của cô đã khá lên nhiều. Chuyện ngày hôm qua đối với cô mà nói chỉ là một cơn ác mộng đã qua.
- Khách sáo thế? Nếu cảm ơn anh thì mời anh ăn cơm đi!
Trương Dương nhẹ nhàng cười nói. Bộ dạng của hai cô bé đã làm hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều, xem ra chuyện ngày hôm qua không ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ.
- Chẳng phải chúng em đang nấu cơm hay sao, lát nữa là có thể mời anh ăn cơm rồi!
Tiểu Ngốc cười hì hì nói. Trương Dương mắt tròn mắt dẹt, làm gì có ai mời người ta ăn sáng thôi chứ.
- Em đùa đấy, em và Nam Nam đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291519/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.