Vô Ảnh nghe Trương Dương nói vậy thì cái đầu nhỏ lập tức gật lia lịa.
Nó tuy rằng không phải loại linh thú chiến đấu, nhưng vẫn muốn giữ gìn tôn nghiêm của linh thú, không cho phép những dã thú khác tới nơi này tùy ý cắn xé, nuốt chửng thân thể của linh thú đã chết.
Đáng tiếc chuyện này nó không cách nào làm được, chỉ có thể nhờ Trương Dương giúp đỡ.
- Trương Dương, chúng ta, chúng ta đi về trước được không!
Tô Triển Đào vừa nãy lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức lại bị dọa cho sợ gần chết, mang theo tiếng khóc nức nở mà nói một câu.
Cách đó không xa Lý Á lúc này hai chân cũng là như nhũn ra, cũng sắp đứng không nổi.
Long Thành trước tiên vội vàng bước tới đỡ Lý Á dậy, nếu không làm vậy chắc Lý Á thật sự không chịu được nữa mà đã nằm co quắp trên mặt đất.
- Trương Dương, tôi đưa cậu ta về trước!
Long Thành đỡ Lý Á, không quên nới với Trương Dương một tiếng, mắt nhìn đến con Kim Quan Mãng kinh khủng kia rồi trong lòng lại khẽ hồi hộp mất một lúc, đoạn nói xong liền dìu Lý Á trở về.
Trương Dương quay đầu lại liếc nhìn, rồi lại nhẹ nhàng gật đầu một cái.
- Tao đồng ý với mày, cố gắng đem nó đi mai táng!
Đây là hắn đang nói chuyện với Vô Ảnh, Vô Ảnh có thể nghe hiểu được hắn đang nói cái gì.
Trương Dương mới vừa nói xong, Vô Ảnh lại gật đầu lia lịa, đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291466/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.