Khúc Mỹ Lan cơ thể hơi cứng đờ, trước mắt lập tức quay cuồng lảo đảo.
Đã được xếp hạng trong số thập đại độc vật, bất luận một loại nào đều có độc tính không thể coi thường, dù cho chỉ là xác của Hắc thiết linh thù.
Người có nội kình cao thâm thì có thể chống đỡ một vài phần, nhưng chỉ là nội kình nhập môn như Khúc Mỹ Lan thì căn bản không thể đỡ nổi, sau khi độc châm nhập thể, cô ta lập tức chìm vào trong ảo giác.
Khúc Mỹ Lan chỉ cảm giác mình đang bước đi trong thâm sơn, xung quanh không có một bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ.
Với hoàn cảnh như vậy, trong lòng cô ta chỉ biết có sợ hãi, không dám quay đầu lại nhìn, không quay đầu lại lại khiến cô ta càng thêm sợ sệt, giống như một người nhát gan giữa đêm khuya qua lại nơi hoang vắng không có bóng người hay đèn đuốc, cứ không ngừng chạy về phía trước, nhưng vẫn muốn quay đầu lại nhìn phía sau xem có thứ gì đuổi theo hay không.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, cô đột nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó thì quỳ sụp xuống đó.
- Sư phụ!
Xuất hiện ngay trước mặt cô ta chính là người cô ta bình thường sợ nhất, cũng là vị sư phụ nghiêm khắc nhất, cô ta không tự chủ được đã quỳ mọp xuống.
Vào lúc này, Long Thành đang ngồi cạnh Trương Dương thì lại bỗng nhiên trợn to hai mắt.
Ánh mắt vốn dĩ sáng ngời của Khúc Mỹ Lan giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291295/chuong-409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.