Tiếng Ngô Chí Quốc nghe rất vang dội, mỗi người đều nghe thấy rất rõ ràng.
Câu nói này càng là rất rõ ràng trực tiếp quay về phía Ngô Chí Lượng mà hỏi, rất nhiều người đầu tiên là kinh ngạc liếc nhìn Ngô Chí Quốc, sau đó lại thoáng nhìn Ngô Chí Lượng.
Ngô Chí Quốc là người thừa kế của gia tộc, từ nhỏ đã tiếp thu sự giáo dục không giống những người khác, cũng là người ổn trọng nhất trong mắt mọi người.
Rất nhiều người đều có hiểu biết về anh ta, Ngô Chí Quốc chưa bao giờ làm chuyện chưa nắm chắc.
Nếu bây giờ y đã nói như vậy, khẳng định là có nguyên nhân, nghe ý tứ trong lời nói của Ngô Chí Quốc, tựa hồ Ngô Chí Lượng cũng có chút vấn đề.
- Đại ca, tôi không rõ ý của anh!
Từng thớ cơ trên mặt Ngô Chí Lượng bắt đầu run rẩy nhưng vẫn phân trần một câu.
Ánh mắt đó của Ngô Chí Quốc khiến y có chút sợ sệt, bất kể nói thế nào y cũng là từ nhỏ sống nép dưới ánh hào quang của Ngô Chí Quốc, đối với "Đại ca" đã có sự sợ hãi theo bản năng.
Huống chi trong bụng y có điều khuất tất, vào lúc này mà còn có thể trấn định được thì có khi y chính là yêu quái ngàn năm mất rồi.
- Không rõ cũng chẳng sao cả, chẳng mấy chốc nữa chú sẽ rõ ràng ngay thôi!
Ngô Chí Quốc đột nhiên nở nụ cười, nói xong lại uống ngụm nước.
- Chí Quốc, cháu có lời gì thì nói rõ luôn đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291291/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.