Nhâm Lập Quyên nhìn Trương Dương, mỉm cười rạng rỡ.
- Không phải vậy, tôi tới đây thực tập, hiện nay tôi đang làm quản lý bán hàng thực tập. Cậu có chuyện gì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
- Quản lý bán hàng cũng có thể thực tập.
Trương Dương mỉm cười nhìn Nhâm Lập Quyên. Hắn vừa nói, sắc mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng giải thích:
- Đâu có, vì tôi có năng lực nên mới được làm quản lý, không phải họ mời tôi thì tôi cũng không làm đâu.
Nhìn bộ dạng cuống lên của cô, Trương Dương mỉm cười lắc đầu.
Suy nghĩ của Trương Dương vốn không phải là tâm lý của cậu thanh niên 20 tuổi. Khách sạn Liên Tỏa năm sao này tài sản cũng không thấp, cho dù làm quản lý chi nhánh cũng rất không dễ.
Chẳng qua cô chỉ là một sinh viên thực tập, có thể làm quản lý, bên trong nếu nói không có mưu mẹo gì, vậy thuần túy là gạt người.
Về phần nói năng lực, một sinh viên chưa tốt nghiệp, chưa va chạm ngoài xã hội, người ta dựa vào cái gì mà chú ý tới cô, dựa vào cái gì mà để một sinh viên thực tập làm quản lý.
Trương Dương có năng lực như vậy, lúc ở tam viện cũng chỉ một thực tập sinh bình thường, nhiều nhất là dùng thân phận này để làm một vài việc những bác sĩ chân chính làm, nhưng trên danh nghĩa cũng không thay đổi, vẫn là một thực tập sinh.
Đương nhiên, những lời này chắc chắn Trương Dương sẽ không nói ra. Nguồn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2290898/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.