Thấy Trương Dương mở bình ngọc ra, Vô Ảnh cười đắc ý.
Từ lúc Sở Vân Thiên dùng linh nhũ vạn năm, nó đã rất thèm muốn rồi, sau khi Sở Vân Thiên chết nó vẫn không hề từ bỏ ý định, còn chạy đi tìm một phen nữa, cuối cùng tìm được bình ngọc mà Sở Vân Thiên luôn cất giấu bên người.
Linh nhũ vạn năm nếu không ở trong bình ngọc thì căn bản không có khả năng thoát khỏi cái mũi của nó.
- Đúng vậy, đợi bào chế xong thuốc, sẽ cho chú mày một viên!
Trương Dương đậy nắp lại, nhìn Vô Ảnh cười ha hả mà nói, Vô Ảnh vui đến xoe tròn mắt.
Nhưng Tia Chớp có chút không vui, vội vàng kêu lên, như muốn nói có được chiến lợi phẩm đó mình cũng có chút công lao, không thể quên mình được.
Bộ dáng của nó khiến Trương Dương cười ha ha, liền nhận lời cho nó thêm một viên.
Lọ linh nhũ vạn năm này, kỳ thật Trương Dương cũng không để ý nhiều lắm, lúc trước Sở Vân Thiên đã nói, cái y tìm được là linh nhãn vạn năm, bên trong còn có một ít linh nhũ vạn năm, y không lấy đi hết.
Thứ mà Sở Vân Thiên mang ở trên người, chỉ có hai bình, với y mà nói hai bình là đủ.
Đáng tiếc y bào chế linh dược không thành, bằng không dược hiệu sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, nếu không cuối cùng đã không phải bị buộc phải dùng linh nhũ thiên nhiên, còn phải chịu nỗi thống khổ vì bị năng lượng tấn công.
Điểm ấy cũng có liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2290817/chuong-643.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.