Trước khi đến, Trương Dương đã gọi điện cho Trương Khắc Cần, biết Trương Khắc Cần sẽ cử người tới đón mình.
Dù sao cũng đã mười mấy năm hắn không quay lại đây, đừng nói là thủ đô, cho dù là những thành phố nhỏ khác cũng có thay đổi rất lớn. Trương Dương có trí nhớ khá tốt, nhưng trí nhớ trước kia đều là kế thừa lại, hiện tại có chút mơ hồ, lúc này cứ cho là có chút mơ hồ, cũng không thể dựa vào trí nhớ mơ hồ để tìm thấy cửa nhà.
- Công tử, cậu tới rồi.
Triệu Dân rất kính trọng Trương Dương, ông ta đã sớm biết, đứa con của lãnh đạo mình không phải là nhân vật đơn giản, đối với Trương Dương luôn rất tôn kính.
Ông ta không biết thân phận cụ thể của Trương Dương, Trương Khắc Cần thì biết chút ít, nhưng không thể nói ra ngoài được.
- Vất cả cho chú rồi.
Trương Dương gật đầu, tuy nhiên lại nhìn sang người thanh niên bên cạnh, người đó trông hơi quen, chỉ có điều nhất thời không nhớ ra.
- Anh họ, cuối cùng anh cũng tới, anh không biết, mấy ngày nay mẹ em đều ở nhà đợi anh, biết anh có việc trên đường nên chậm trễ, còn lo mãi.
Người thanh niên nhìn Trương Dương, có vẻ vui mừng, lớn tiếng nói.
Nghe cậu ta gọi như vậy, trong đầu Trương Dương lập tức nhớ ra một người, một cậu bé khi còn rất nhỏ chảy nước mũi đi theo hắn.
Cô của Trương Dương có một con trai một con gái, con trai Dương Quang nhỏ hơn Trương Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2290601/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.