Tên đầu trọc rất nhanh thay đổi thái độ, ánh mắt vô cùng sợ hãi, chị hận bản thân không thể bỏ chạy.
“Đừng lo!”
Giang Lâm cười bí hiểm lại gần.
Động tác nhanh chóng dứt khoát, cũng không để cho ai kịp phản ứng, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên.
“A…”
Tên trọc sợ hãi, hắn ta sợ tay mình bị bẻ vụn mất, mà khi Giang Lâm thực hiện khá nhanh, động tác thành thạo tới mức hắn không kịp thấy.
“Đây…”
Cứ ngỡ tay mình bị gãy vụn, bây giờ lại hoạt động bình thường, có thể cử động mà không cần làm gì phức tạp.
Ánh mắt của tên trọc càng kinh hãi hơn nhìn Giang Lâm.
Hắn suy nghĩ người này chắc hẳn không phải là một người bình thường, có thể trong nháy mắt làm tay mình hoàn toàn như bị phế, sau đó lại trong nháy mắt chữa khỏi tay cho hắn.
Xem ra người có bản lĩnh như vậy không phải là người của gia tộc lớn thì vị thế cũng không đơn giản.
Tên trọc lúc này hoàn hồn rối rít cúi người cảm ơn Giang Lâm.
“Cảm ơn Đại ca, xin cảm ơn Đại ca.”
Giang Lâm chỉ đứng đó nhàn nhạt nhìn hắn ta.
“Tôi có thể chữa cho anh, cũng có thể hủy nó hoàn toàn…”
“Nhớ! Nếu còn làm chuyện như thế lần nữa, cánh tay này của anh đừng mơ giữ lại.”
Giọng nói kiên định của Giang Lâm làm cho tên trọc hơi sợ hãi, nhưng lòng hắn cũng âm thầm ra quyết định.
“Đại ca… em xin anh nhận em làm đàn em. Từ nay Hắc Lang gì gì đó nguyện theo anh.”
Tên trọc khẩn thiết nói.
“Tôi không hứng thú.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tai-sinh/469499/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.