Chương trước
Chương sau
"Đánh lén? Tôi cứ đánh lén đấy."

Giang Lâm giẫm lên lưng Lão Quỷ cười một cách lạnh lùng nói.

"Sao ông lại không cảnh giác chút nào thế."

"Mãi để bị đánh lén vậy sao?"

Lòng bàn chân anh không ngừng dùng sức nhấn xuống làm cho Lão Quỷ kêu thảm thiết không ngừng, cũng làm cho nhóm Chu Tâm câm như hến.

Trong mắt Triệu Chí Thần đúng là thoải mái vô cùng, chẳng qua là anh ta cũng không dám lên tiếng, chỉ yên tĩnh trốn ở trong góc tối âm thầm thỏa mãn.

"Mày cuối cùng là đầu quân cho bên nào?"

Lão Quỷ vô cùng phẫn nộ, nhưng anh ta không thể không đối mặt với hiện thực.

Có thể lực hiển hách, thân thủ bất phàm, khiến cho hai năm qua Lão Quỷ luôn có một loại ảo tưởng, ảo tưởng của những kẻ muốn đứng đầu.

Ông ta tự cho rằng mình là nhân vật quyền lực nhất.

Lại thêm năm mười tuổi ấy, ông ta có thể đứng ngang hàng với Phương gia.

Thế nên đối với Quý Hàn và Triệu Chí Thần hắn chỉ thấy thật đáng xem thường.

Ngay cả mấy người Trọc ca và Thẩm Ngân, Lão Quỷ hắn cũng không thấy kính nể chút nào.

Chính cái phần tự cao, tự đại về thực lực của bản thân ấy đã làm cho Lão Quỷ cảm thấy, ông ta có thể bóp chết Giang Lâm một cách dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Vẫn là cái cách bóp chết tất thảy mọi mặt kia.

Thế nhưng bây giờ thì sao?

Người bị đánh bại, bị bóp nát lại chính là hắn.

Mười chiêu, đánh cho Lão Quỷ hoang mang đến nỗi phải hoài nghi đời người.

Đừng nói đến hai chiêu, ngay cả một chiêu hắn cũng không có sức tránh, sự kiêu ngạo của hắn bị chà đạp?

Mặt mày đám bạn còn lại cũng xám ngắt như tro tàn, kẻ luôn cho mình là cao nhất, bây giờ đã không.

"Bên nào không quan trọng."

Giang Lâm nhếch miệng lên, giọng điệu trêu tức nói.

"Quan trọng bây giờ là tôi đã có thể giẫm bẹp tên khốn như ông dưới chân."

"Khốn kiếp, mày dám động vào tao, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho mày. Người phía sau tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày."

Từ trước đến nay Lão Quỷ chưa từng uất ức như vậy bao giờ.

Đường đường là tay sai Trần gia lại lạc bước đến nước này.

Hắn cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nhưng nhiều hơn là cảm giác không cam lòng.

Giang Lâm đạp mạnh lên tay phải Lão Quỷ một cái.

"Sao mày không buông tha tao?"

Nhìn thấy Giang Lâm hung hăng như vậy, trong lòng Hàn Lai rất khó chịu. Có thế nào cô ta cũng không tưởng tượng nổi mọi chuyện sẽ có kết cục như vậy.

Giang Lâm không những không bị Lão Quỷ một quyền đấm chết, mà còn đem Lão Quỷ đạp dưới chân.

Cô ta luôn cho rằng Giang Nguyệt tìm kẻ lừa cô, ai ngờ được, Giang Nguyệt lại có kẻ chống lưng lớn vậy.

Những tưởng cô ta giao du với Lão Quỷ cùng bọn người Chu Tâm sẽ tiến nhập Lý gia cùng Trần gia, ai ngờ được…

"Giang Lâm, thằng khốn nạn."

Cảm nhận được đau đớn trên người, Lão Quỷ nổi giận gầm lên một tiếng.

"Mày có giỏi thì giết chết tao luôn đi."

"Đùa sao? Tôi là công dân tuân thủ pháp luật lắm đấy."

Giang Lâm duy trì giọng nói nhẹ như gió thoảng mây bay.

"Sao tôi có thể giết ông trước mặt mọi người được?"

"Hôm nay tôi tới đây, là muốn đòi lại một chút công bằng cho Hứa Vân."



"Tội chết có thể bỏ, nhưng không thể sống quá tốt.”

Giang Lâm nhìn chằm chằm vào tay anh ta mở miệng nói.

"Ông khiến Hứa Vân suýt chút nữa mất chịu thiệt, tôi chặt hai cánh tay này của ông đền cho cô ấy, có ý kiến gì không?"

"Giang Lâm, được rồi."

Hàn Lai thật sự không nhìn nổi nữa, cô ta không có cách nào bỏ qua việc cây hái tiền của mình bị tên Giang Lâm bỏ đi kia đạp lên như thế.

Trong mắt cô ta, Giang Lâm vốn không tư cách đối đầu với Lão Quỷ.

Cô ta chỉ tay về phia anh, tức giận quát lên.

"Giang Lâm, anh có chừng có mực chút đi. Tuy rằng anh biết đánh nhau, nhưng phải biết sau lưng Lão Quỷ là ai, là người có quyền thế, không phải cái loại nghèo hèn như anh có thể so sánh."

"Một tên nhãi nhép như Giang Lâm anh có thể đắc tội?"

"Anh tùy ý làm bậy như thế, đã nghĩ tới hậu quả chưa?

Hàn Lai nói ra lời này, hơn mười người đang ngồi đó đều giật mình tỉnh lại.

Đúng đấy, xã hội này không phải là xã hội ngày trước, không phải cái thời hành hiệp trượng nghĩa ở trên tất cả.

Ở cái thời đại này, vẫn phải dựa vào tiền tài và quyền thế để nói chuyện.

Thân thủ có giỏi đến đâu, nếu như không có mấy tiền tài, quyền thế đỡ đầu, cũng chỉ có thể làm bảo vệ giữ cửa cho người ta thôi, không phải sao?

"Trần gia không phải là thế lực nhỏ, nếu anh thật sự muốn cá chết lưới rách, Trần gia có thể ném ra vài trăm tỷ là có thể mời ra một đống cao thủ đối phó với anh."

"Anh phải biết, người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn nữa. Núi kia có cao đến mấy phía trên không phải vẫn còn có mây, có trời cao hơn đấy sao."

"Anh đánh Lão Quỷ bị thương, Trần gia cùng Trần thiếu giận dữ, không chỉ bản thân anh gặp xui xẻo, mà những người bên cạnh anh cũng sẽ gặp tai ương."

Hàn Lai ngạo nghễ mở miệng, người bên cạnh ý Hàn Lai ám chỉ chính là Giang Nguyệt.

"Giang Lâm, anh không muốn phạm phải sai lầm mà đúng không."

Tựa như có thể tìm lại tự tin ngay lập tức, một cô gái con nhà giàu có bên cạnh vênh váo, tự đặc nói.

"Đúng thế, có tiền, có thế chính là chân lý!"

Viên Tịnh nói vài lời, có thể làm cho mấy người ở đó lập tức ngẩng cao đầu. Bọn họ tiền, có quan hệ, mọi thứ đều vượt xa so với Giang Lâm.

Đã thế, bọn họ còn có cái gì mà phải sợ?

Chẳng lẽ Giang Lâm thật sự dám giết hết cả đám bọn họ?

Không lo lắng phải ngồi tù?

Không lo lắng người nhà bị liên lụy?

"Dù cho mày có tài giỏi thì đã làm sao?"

Chu Tâm nhếch miệng cười.

"Mày đánh thắng được đao, đánh thắng được súng sao?"

Đánh thắng được cả giới chính trị chắc?

Tất cả mọi người lập tức tỉnh ngộ, đúng là có tiền, có thế mới là chân lý.

Nhà họ Trần nói thế nào đi chăng nữa cũng là một dòng họ quyền quý.

Chỉ riêng tiền bạc và các mối quan hệ đã khiến rất nhiều người bình thường không dám tưởng tượng.

Giang Lâm lấy cái gì ra mà chống lại?

"Mày nhanh dừng tay, sau đó dập đầu xin lỗi Lão Quỷ, tiếp tục nghe theo yêu cầu của cậu ấy. Mang Hứa Vân đưa tới bồi thường cho ngài ấy nữa."

"Có như vậy, mày mới có thể tìm ra được một con đường sống."

"Tao có thể bảo đảm, chỉ cần mày làm theo mấy lời tao vừa nói. Chắc chắn Lõa Quỷ, Trần gia cũng sẽ buông tha cho mày."

Hàn Lai tận tình khuyên nhủ, cảnh cáo Giang Lâm.

"Lão Quỷ cùng Trần thiếu không đơn giản như anh nghĩ. . ."



"Răng rắc ——"

Giang Lâm đạp một phát nát cánh tay phải của Lão Quỷ.

"Không đơn giản thế nào?"

Không đơn giản thì thế nào chứ?

Lão Quỷ không nhịn được gào lên thảm thiết.

"A…"

Nụ cười trên mặt Hàn Lai cứng đờ, khó có thể tin được nhìn Giang Lâm.

Cô ta đã đem lợi hại nói ra rõ ràng như thế, sao cái tên Giang Lâm này lại nghe không hiểu chứ?

Cô ta tức giận quát.

"Anh gây họa lớn rồi."

Răng rắc!

Giang Lâm tiếp tục giẫm nát tay trái của Lão Quỷ hỏi.

"Họa lớn thế nào?"

Viên Tịnh suýt chút nữa tức đến hộc máu.

"Két…"

Vừa lúc này, vài chiếc xe màu đen, bao quanh một chiếc xe việt dã, trực tiếp chặn lại cửa lớn của quán trà.

Nhìn qua khí thế vô cùng kiêu ngạo, hung hăng.

Tiếng mở đóng cửa ầm ầm vang dội, làm cả quán trà đang nhốn nháo phút chốc yên tĩnh lại, người không phận sự nhanh chóng tránh đi hết.

Hơn mười tên đàn ông vạm vỡ khoác áo gió bước xuống xe, vây quanh một người đàn ông khôi ngô tuấn tú.

Người đàn ông trung niên kia có khuôn mặt chữ điền, tay mang một chuỗi tràng hạt, dáng vẻ hung ác, chỉ cần trừng mắt tuyệt đối có thể uy hiếp không ít người.

Hơn mười người rầm rộ đi vào quán trà, đá văng mấy người đứng gần bậc cầu thang xuống.

Không ít người đến ăn cơm nhanh chóng né tránh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoảng, khiếp sợ.

Mấy người phục vụ đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh.

Bọn họ nhận ra được, đây là người đứng đầu ngân hàng Thụy Châu, Trần Huy Nhân.

Triệu Chí Thần hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía cấp dưới trong bóng tối.

"Ầm!"

Hơn mười tên vệ sĩ vạm vỡ, cao to của Trần gia nhanh chóng bước lên lầu ba.

Khí thế kinh người.

Trần Huy Nhân bày ra khuôn mặt lạnh lùng cả một đường bước tới, nghiễm nhiên có tư cách áp bách, khống chế của người bề trên.

Ông ta chắp hai tay lại sau lưng.

Lão Quỷ yếu ớt hô lên một tiếng.

"Chủ nhân. . ."

Chung quy lại là vẫn muốn dựa vào người chủ.

Nhìn thấy Lão Quỷ trước nay chưa từng bị thê thảm như thế bao giờ, Trần Huy Nhân sầm mặt lại nhìn phía Giang Lâm giận dữ mà cười.

"Dám động đến người tâm phúc của Trần Huy Nhân tôi, giỏi lắm! Ngay trước mặt tôi, cậu dám nhúc nhích thử nữa xem?"

"Được!"

Giang Lâm rất bình tĩnh đáp lại một chữ, sau đó, tiến lên một bước, lại đạp lên người Lão Quỷ một đạp.

"Răng rắc!"

Lão Quỷ kêu thảm một tiếng, chân trái gãy vỡ.

Cả phòng hoàn toàn tĩnh mịch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.