Sau khi lệnh ra hạ nhân treo thêm rèm cửa, phòng ngủ của Âu Dương Vũ trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Âu Dương Vũ vô cùng hài lòng với căn phòng ngủ được “ hiện đại hóa“.
Về sau nàng cũng sẽ không cần phải sợ mưa gió rét lạnh làm phiền, nếu như hè đến, có thể bảo hạ nhân treo thêm tấm lụa mỏng, quả là không có gì tốt hơn nữa, Âu Dương Vũ vui vẻ suy tư.
Mái tóc dài của nàng mềm như tơ, nhẹ nhàng phủ lên gối. Gương mặt được chiếu rọi, sáng trắng dưới trăng. Dạ Trọng Hoa tiến tới, khẽ khàng vén chăn ra, nằm lên giường. Một vòm ngực rộng lớn áp sát người nàng, ngay sau đó cánh tay hắn từ phía sau vòng chặt ôm lấy nàng. Tay hắn hơi thu lại, lưng nàng nằm trọn trong vòng tay hắn. Hắn khẽ đặt trán mình lên đầu nàng nói yêu: “Thật không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì nữa.”
Âu Dương Vũ nhếch miệng cười tự hào với hắn, thì vì ta là người đến từ thế kỉ 21 nên kiến thức nhiều hơn một chút thôi. Nhưng đáp lại lời của hắn chỉ là: “Vậy chàng có thấy vợ chàng thông minh đến nhường nào chưa?”
Dạ Trọng Hoa có chút buồn cười, gật đầu phụ hoa, Vũ nhi của hắn đâu phải nàng ngốc.
Từ đó trở đi nàng luôn gởi vài mẫu bản thảo đến cho Lâm Thanh tạo hình.
Phải công nhận tay nghề của Lâm Thanh thực sự rất cao, trong khoảng thời gian ngắn với niềm đam mê những món đồ trong suốt như thủy tinh thì mỗi một ngày trôi qua hắn đều cảm thấy hưng phấn, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634411/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.