Ngày qua ngày Dạ Trọng Hoa vẫn không khác gì tình trạng của người thực vật, không cử động cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Âu Dương Vũ không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt đau lòng. Trọng Hoa, ta nhớ giọng nói chàng đến chết mất thôi. Nếu ngay bây giờ có phép màu chàng tỉnh dậy nhìn ta một lần thôi thì tốt biết bao.
Hơn nữa một người đàn ông thuộc về quốc sự, là trụ cột của dân chúng sao có thể nằm bẹp ở đây được, chàng phải nhanh chóng tỉnh dậy xử lý số chuyện còn lại a!
Nhớ tới kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này đang bất tỉnh nhân sự bị trói dính chặt vào cột bên trong kia. Âu Dương Vũ không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng trong lòng, đôi mắt nàng nhíu lại, vốc một gáo nước hất thẳng vào mặt hắn.
Bị ngất qua một đêm, hai mắt hắn từ từ thích ứng với điều kiện hiện tại, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng, toàn thân hắn bắt đầu trở nên đau nhức, đặc biệt là hai bả vai, hắn nhịn không được rên lên một tiếng.
Ai nhô!!!
Đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, hơn nữa còn có chút lệ khí bức người trông vô cùng máu lạnh.
Đây chính là cô gái suýt chút nữa đã tiễn mình lên chầu trời!
Cô gái trước mắt hắn, xinh đẹp có thừa, diễm lệ rúng động lòng người nhưng sự lạnh lùng nguy hiểm toát ra từ người nàng khiến hắn bắt đầu trở nên nao núng sợ hãi. Tào thiên sư không dám hé răng, càng không dám cử động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634405/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.