Sau khi châm cứu cho Dạ Trọng Hoa xong, Âu Dương Vũ vẫn không thấy hắn có dấu hiệu tỉnh lại.
Gương mặt vẫn bình lặng, hai hàng lông mày cương nghị không chút động đậy. Hai mắt hắn mãi nhắm nghiền như cũ, sắc mặt tái nhợt nay lại trắng bệch, sắc tím nơi đôi môi mỏng của hắn đã tan đi một ít.
Âu Dương Vũ cẩn thận giúp hắn thay băng mớm thuốc, miệng vết thương nay đã lên vảy, thoạt nhìn qua thì có vẻ như sắp lành lặn.Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn chằm chằm vào vết sẹo dài dữ tợn trên người hắn, đầu ngón tay khẽ run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác đau buốt giống như bị hàng ngàn con dao găm vô hình đâm trực tiếp vào trái tim nàng.
Chăm sóc Dạ Trọng Hoa vất vả mấy ngày qua khiến cơ thể nặng nề của nàng bị mất nhiều sức, nàng mệt mỏi đưa đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn người chồng của mình đang trong trạng thái hôn mê không tỉnh thì thầm: Trọng Hoa, ta mệt quá, chàng cho ta chỗ dựa đi, như mọi ngày chàng vẫn làm ấy.
Rồi nàng nhẹ nhàng nằm bên cạnh hắn nghỉ ngơi.
Âu Dương Vũ âu yếm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa, tại sao lại càng ngày càng lạnh không có chút hơi ấm thế này. Chàng cũng gầy đi rất nhiều, xem này, gân xanh nổi rõ hết lên này, còn không mau tỉnh dậy bồi bổ sức khoẻ, còn nhìn con chàng thành hình như thế nào nữa chứ!
Vì cơ thể hắn quá suy nhược cho nên mỗi ngày nàng đều lấy bình truyền dinh dưỡng trong không gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634403/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.