Chương trước
Chương sau
Chỉ thấy hắn sải bước dài đi về phía Âu Dương Vũ, trên gương mặt tuấn lãng kia mang theo một tia lãnh khốc, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa lo lắng nhìn Âu Dương Vũ, dường như trong lúc này trong mắt hắn chỉ có duy nhất là nàng.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Vũ nhi của hắn lẳng lặng quỳ ở dưới kia, trong lòng vừa đau xót vừa tức giận, Vũ nhi của hắn sao lại có thể để cho người khác phạt quỳ như thế! Bất cứ ai cũng không được phép đối xử với nàng như vậy? Nghĩ như vậy liền cước bộ nhanh hơn, đi đến trước mặt Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy người Âu Dương Vũ lên, lúc nâng nàng đứng dậy thì hắn cảm nhận được chân nàng có chút mềm nhũng lảo đảo không vững, cúi đầu xuống mới phát hiện ra bên dưới đầu gối kia ẩn ẩn đằng sau lớp y phục thì có vài vết máu loang lỗ chảy ra, sắc mặt hắn ngay lập tức trầm xuống, cả người âm u, ánh mắt hắn lơ đãng liếc về phía thái hậu, ý cười trên gương mặt vốn không có, đôi mắt như lưỡi đao sắc bén, mỏng manh, áp lực, lộ ra tà khí, khí chất tiềm ẩn trong bóng tối u ám vài phần.
Thái hậu vừa thấy Dạ Trọng Hoa, trên mặt không khỏi ngây người, liền có chút mừng vui,mở miệng nói: “Phi Bạch, đã lâu rồi Ai gia không có gặp con, Ai gia thật sự nhớ con biết bao.”
“Hoàng tổ mẫu nếu có nhớ đến Tôn nhi như vậy, thì lần sau xin cẩn thận cách đối xử với cháu dâu của người đi. Nơi này lạnh, sức khỏe Vũ nhi không được tốt, cho nên Tôn nhi đưa nàng về trước.” Dạ Trọng Hoa mặt đầy nộ khí khó giấu được, toàn thân hắn tỏa ra mùi chết chóc nồng nặc, vươn tay bế Âu Dương Vũ ôm chặt vào trong ngực mình, xoay người ra khỏi điện Phương Hoa, thậm chí cả một cái chào hay cái nhìn liếc mắt về phía thái hậu đều không.
Thái hậu nào có bao giờ thấy qua thái độ ngỗ nghịch, lạnh lùng này của cháu trai mình đâu, khuôn mặt lập tức giận dữ đến trắng bệch. Từ nhỏ Phi Bạch cùng với nàng hai bà cháu tình cảm rất tốt, nay chỉ vì một cô gái, một người ngoài mà buông những lời lạnh lùng, tàn nhẫn với mình như vậy. Nghĩ như vậy, trong lòng lại ngày một thêm phẫn hận Âu Dương Vũ.
“Ta vẫn có thể đi được, ta không có yếu đuối đến vậy a, chàng...” Bị Dạ Trọng Hoa ôm chặt đi ra khỏi hoàng cung, xung quanh đều toàn là cung nữ thái giám, Âu Dương Vũ cảm thấy có chút xấu hổ, muốn thoát khỏi vòng tay của Dạ Trọng Hoa.
“Câm miệng!” Dạ Trọng Hoa cất giọng nói lạnh lùng không giấu được cơn giận dữ đang bùng nổ trong lòng hắn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo có chút lãnh tuyệt, “Không có bổn vương bên cạnh chỉ mới vài khắc đã để bản thân mình bị thương? Nếu như Trúc Lục không nói cho bổn vương biết, nếu như bổn vương đến chậm trễ, thì nàng nguyện để hai chân mình bị phế sao?”
Âu Dương Vũ nhớ tới cảm giác đau buốt đến tận xương kia liền hừ lạnh một tiếng: “Nếu như đã diễn thì phải diễn cho thật một chút, nếu không vở kịch này sao có thể chân thật hấp dẫn được?”
“Nàng...” Dạ Trọng Hoa nhìn ánh mắt giảo hoạt của Âu Dương Vũ liền không khỏi giận dữ, hận không thể bóp chết nàng, hắn nào có vui gì với sự đùa cợt của nàng lúc này, chỉ lạnh nhạt buông một câu mệnh lệnh “Lần sau còn dám để bản thân bị thương, bổn vương sẽ...””Chàng sẽ làm gì?”
“Cường bạo!”
Dạ Trọng Hoa tức giận khôn nguôi nhanh chóng mang Âu Dương Vũ trở về phủ, Trúc Lục nhìn thấy Dạ Trọng Hoa ôm chặt Âu Dương Vũ trong lòng, nghĩ rằng hẳn vương phi đã xảy ra chuyện gì liền hoảng sợ, vội hỏi: “Vương gia, vương gia, vương phi làm sao vậy?”
“Chuẩn bị nước ấm đến đây.”
“Vâng.”
Dạ Trọng Hoa mang Âu Dương Vũ trở về phòng ngủ, nhẹ nhàng vén váy nàng lên, nhìn thấy một mảng máu dính hết cả y phục, sắc mặt hắn xám xịt, giọng nói chứa đầy sự lo lắng: “Cởi quần ra, bổn vương muốn xem vết thương?”
“Chàng...Không...không cần đâu, gọi Trúc Lục vào đây hầu hạ chăm sóc vết thương ta là ổn rồi.”
Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên đã nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng lạnh nhạt của Dạ Trọng Hoa, căn bản hắn nào có ý định quan tâm đến cảm nhận của nàng lúc này, liền có chút ngượng ngùng rụt chân lại: “Ta tự làm là được rồi.”
Lúc này Âu Dương Vũ có nói gì, Dạ Trọng Hoa đều nghe không lọt tai, câu gì cũng không nói, một chút biểu tình cũng không có lạnh lùng dùng sức nơi đầu ngón tay dứt khoát xé toan quần Âu Dương Vũ, không cẩn thận động đến miệng vết thương, Âu Dương Vũ vừa ngạc nhiên vừa đau đớn rên một tiếng: “Đau.”
Trúc Lục đúng lúc này bê chậu nước ấm đến, bắt gặp cảnh Dạ Trọng Hoa đưa mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu trên đầu gối tuyết trắng của Âu Dương Vũ, loại chăm sóc bá đạo đầy ái muội kiều diễm này kiến Trúc Lục không kìm lòng được sắc mặt đỏ lên, vừa định mở miệng nói thì đã thấy Dạ Trọng Hoa lạnh lùng liếc nàng trầm thấp lên tiếng: “Ra ngoài.”
“Vâng.” Trúc Lục như lâm vào đường cùng, lập tức lui ra ngoài.
Dạ Trọng Hoa vươn tay cầm lấy khăn mặt, ngồi xổm xuống, từ tốn nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi đầu gối Âu Dương Vũ, động tác vô cùng cẩn thận, lau đến miệng vết thương khắp người hắn chỉ là một mảng đau lòng, trên mặt không giấu được vẻ tức giận, khẩu khí âm lãnh nói: “Bà ta dám đối xử như vậy với nàng?!”
“Ta nghĩ thái hậu cũng không biết chuyện này đâu.” Âu Dương Vũ nhớ lại bộ dáng của thái hậu ban nãy, chắc chắn là bà ấy không biết tấm đệm lót kia có vấn đề, bà ta chỉ đơn giản là muốn giáo huấn dạy dỗ nàng một chút mà thôi.
Đang mơ mơ màng màng nghĩ ngợi Âu Dương Vũ đột nhiên cảm thấy đầu gối có cái gì đó ấm áp lan truyền đến, cúi đầu xuống mới nhận ra là Dạ Trọng Hoa đang cúi đầu hôn lên đầu gối nàng, dáng vẻ của hắn trông điển trai vô cùng khi được nhìn ở góc độ nghiêng, sự dịu dàng nơi đầu môi hắn khiến cho lòng nàng không khỏi ngứa ngáy.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, môi hắn dời đi nơi đầu gối nàng, khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh kia dường như không có một bút bối rối hay ngả ngớn.
Động tác hắn làm vô cùng tự nhiên. Âu Dương Vũ nhất thời ngốc lăng, ngón tay khẽ run theo trái tim đang đập lệch nhịp của mình, tay hắn nhẹ nhàng đưa khăn đến lau sạch vết thương. Cảm thấy ngượng ngùng cùng bối rối, Âu Dương Vũ mặt mày đỏ rực định kéo tay hắn ra khỏi chân mình nhưng cảm nhận được hắn vẫn còn tức giận, nàng cũng liền ngoan ngoãn mặc hắn làm gì với vết thương mình.Dạ Trọng Hoa sau khi vệ sinh xong miệng vết thương, cẩn thận quan sát một lúc, thấy bên trong không có vật gì bén nhọn xuyên vào da thịt trong lòng mới bắt đầu thả lỏng một chút, nhẹ nhàng thở ra,xòe tay trước mặt Âu Dương Vũ: “Thuốc mỡ đâu?”
Âu Dương Vũ có chút sửng sốt, phục hồi tinh thần lại mới đưa tay lục lọi trong người mình, vật lấy ra vốn không phải là thuốc mỡ mà chỉ là nước khử trùng.
Nước khử trùng này ngoài tác dụng để sát trùng vết thương ra còn có công dụng khử độc trùng vết thương vô cùng hiệu quả.
Dạ Trọng Hoa cầm lấy không chút nghi hoặc, dùng bông ẩm mà Âu Dương Vũ đưa cho hắn, cẩn thận thoa dung dịch đó lên đầu gối nàng sau đó giúp nàng băng gạc ổn thỏa.
Âu Dương Vũ mắt thấy hắn tỉ mỉ băng bó vết thương một cách cẩn thận chắc chắn, vết thương nhỏ nơi đầu gối ngay lập tức bị hắn băng lại giống như cục bột lớn. Sau khi mắt đã thấy hài lòng, hắn mới dừng tay sau đó buộc lại, trên mặt lúc này mới yên tâm thả lỏng một ít.
Âu Dương Vũ nhìn thấy đầu gối mình bị băng bó, khóe môi không khỏi run lên nói: “Cái này...chàng cũng không cần phải băng bó khoa trương như vậy đâu?”
Dạ Trọng Hoa có chút nhíu mày, lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cẩn thận vẫn hơn!”
Nói xong liền cao giọng gọi Trúc Lục vào ra lệnh “Đến phủ An Dương Vương, báo lại với ông ta, bắt đầu từ hôm nay trở đi vương phi không tiện đi đến đó chẩn khám cho An Dương vương phi. Nếu ông ta có hỏi lý do thì cứ nói Vũ nhi tiến cung bị thái hậu trách phạt, nay đầu gối bị thương, không chịu nổi hôn mê bất tỉnh, vì vậy cần phải dưỡng thương, cho dù có phát sinh ra chuyện gì cũng đừng bao giờ đến tìm nàng.”
Trúc Lục nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Vũ, vương phi rõ ràng là vẫn ổn mà. Nàng cũng nhanh chóng nhìn thoáng qua Dạ Trọng Hoa, thấy vương gia mình mặt lạnh như Satan dưới địa ngục, cả người đều là tà khí khó lường, liền không dám nói nhiều, cúi đầu lên tiếng: “Vâng!”
Nàng chạy nhanh ra khỏi cửa, hoàn thành nhiệm vụ mà Dạ Trọng Hoa giao phó.
Âu Dương Vũ ngây ngốc nhìn bộ dáng Trúc Lục rời đi, liền ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Dạ Trọng Hoa, cũng rất nhanh hiểu được ý tứ của hắn. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, An Dương vương liệu đó thể đối phó được với Thái hậu không? Nghĩ như vậy liền không khỏi tò mò nhìn Dạ Trọng Hoa: “Làm như vậy... có ổn không?”
Âu Dương Vũ còn chưa mở miệng, liền nghe thấy Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt băng lãnh lên tiếng: “Hoàng tổ mẫu vốn rất yêu thương ông ta, lão ta đã nhiều năm không có con nối dòng, mà người sốt ruột hơn lão chính là bà ta, mà chuyện này nếu ông ta ra mặt —— đương nhiên có thể giải quyết một số vấn đề oan ức.”
Chỉ bằng mấy câu nói đơn giản của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ liền có chút ngốc lăng nhìn Dạ Trọng Hoa, khóe miệng khẽ giơ lên, sau đó không khỏi bội phục hắn. Dạ Trọng Hoa, chàng quả thực rất thông minh nha, không hổ danh là chiến thần mưu mẹo đầy người.
Dạ Trọng Hoa vươn tay khẽ véo nhẹ chóp mũi nàng: “Như vậy, nàng có thể yên tâm thanh tĩnh được vài ngày.”
Tay hắn cẩn thận vuốt ve lớp băng gạc trên đầu gối nàng: “Nàng thử trả lời bổn vương một vấn đề xem, tại sao người bị thương là nàng, nhưng bổn vương lại thấy đau đớn thế này?”Âu Dương Vũ đột nhiên tâm liền co thắt, Dạ Trọng Hoa hắn có phải quan trọng hóa vấn đề lên không, nàng thực sự không có mỏng manh yếu đuối như vậy đâu nha, nàng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Ta... Thật sự không đau.”
“Vũ nhi, bổn vương cần phải làm rõ chuyện này với nàng, nàng bây giờ không chỉ có một mình, không được phép để bản thân mình nhẫn nhịn chịu đựng mọi việc,vì nàng đã có bổn vương, bổn vương sẽ luôn ở bên cạnh nàng.”
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm động với từng câu từng chữ hắn nói với nàng, đưa mắt nhìn thật sâu vào đôi mắt u ám của hắn, nhẹ nhàng mà gật gật đầu.
“Cái gì? Không thể đi tìm cháu dâu? Vì sao?” Nghe được tin tức động trời này, An Dương vương không giấu được vẻ ngạc nhiên, không thể tin được. Trong khoảng thời gian nhạy cảm này hắn rất cần Vũ nhi ở bên Tâm nhi của hắn, Vũ nhi sao có thể không đến phủ hắn được?!
Trúc Lục bị những câu hỏi dồn dập của An Dương vương làm cho sợ hãi rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: “Vương Phi bây giờ vẫn còn đang hôn mê.”
An Dương vương có chút giật mình, Vũ nhi vì sao lại hôn mê? Liền không khỏi khẩn trương hỏi: “Vũ nhi sao lại xảy ra việc này?”
Trong đầu Trúc Lục không ngừng nhớ lại lời dặn dò của Dạ Trọng Hoa liền mở miệng giải thích:“Thái hậu nương nương hôm nay truyền Vương phi vào cung, nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy vương phi được vương gia ôm trở về phủ, trên đầu gối còn thấm đẫm đầy máu với máu, nghe nói là bị thái hậu nương nương trách phạt.”
An Dương vương nghe vậy sắc mặt liền âm trầm, mẫu hậu vì sao lại có thể hồ đồ như vậy. Vũ nhi là một cô cháu dâu tốt, lại phải chịu đựng loại đối xử bất công vô lý như vậy sao? Hơn nữa hôm nay hắn vốn muốn đi đến Ninh vương phủ để xin cháu dâu làm cho hắn thêm vài phần bánh đem về, vương phi của hắn đã hai ngày không ăn được bánh trung thu do Vũ nhi làm, bây giờ thoạt nhìn Tâm nhi của hắn gầy gò trông thật thương xót.
An Dương vương nghĩ đến việc vương phi mình hôm nay vẫn chưa ăn được thứ gì. Liền không khỏi thất vọng với hành động ngu xuẩn của mẫu thân mình, lập tức cùng An Dương vương phi đi vào cung đến Phương Hoa điện nơi ở của thái hậu.
An Dương vương là con trai mà Thái hậu yêu thương vô hạn, vừa nhìn thấy con trai mình đến, Thái hậu nương nương không kiềm được niềm hạnh phúc trong lòng hô lên: “A Tuân, Tâm nhi hai đứa các con lại đây.”
An Dương vương phi xưa nay đều luôn ôn nhã, nhẹ nhàng hành lễ, An Dương vương cũng chỉ lạnh nhạt hành lễ cho có lệ, sắc mặt không khỏi âm trầm bực bội.
Thái hậu đã lâu không gặp mặt An Dương vương, trong lòng vui mừng khôn xiết, mới nhận ra bản thân mình nhớ đứa con trai này đến nhường nào. Thế mà vừa gặp thì thằng bé lại bày ra cái khuôn mặt chẳng mấy hào hứng, vui vẻ, lại có chút âm trầm tức giận. Liền thắc mắc nghĩ hẳn là con trai nàng gặp phải chuyện gì rắc rối, liền đem ánh mắt liếc về phía An Dương vương phi, An Dương vương phi cũng chỉ đơn giản là im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau bà mới lên tiếng hỏi han: “Làm sao vậy? A Tuân, đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ gặp mẫu hậu, con không thấy vui mừng sao...lại mất hứng thế kia?””Nhi thần đương nhiên rất cao hứng.” An Dương vương hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu như mẫu hậu không hồ đồ đi trách phạt Vũ nhi, nhi thần lại càng thêm cao hứng.”
“Vậy sao?” Thái hậu vẻ mặt có chút kinh ngạc, An Dương vương là con trai do nàng một thân mang nặng đẻ đau nuôi nấng, đương nhiên tính tình của hắn nàng biết rõ, không bao giờ tự cho mình hơn người, không siểm nịnh, ngoài mặt luôn tỏ vẻ hòa nhã nhưng bên trong lại là một cảm xúc khác với trạng thái vô cùng đối lập, hay nói cách khác con người nó sống rất nội tâm, thế nhưng nay lại muốn che chở cho vợ Dạ Trọng Hoa, rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra gần đây mà nàng không biết.
An Dương vương bày ra vẻ mặt căm giận, ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu, gằn từng chữ: “Mẫu hậu, người không biết nhờ có Vũ nhi mà Tâm nhi mới có thể mang thai, Nhi thần và Tâm nhi mới có thể hoàn thành tâm nguyện có một đứa con nối dõi.”
“Chuyện này...là thật sao?” Nghe được chuyện vui này từ chính miệng con trai mình,thái hậu không khỏi vui sướng nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của An Dương Vương phi, Tâm nhi cuối cùng thì cũng mang thai rồi? Nhiều năm như vậy, rốt cục... ông trời thật sự không phụ lòng nàng khổ cực khấn cầu thờ phật vì mong muốn A Tuân có đứa con nối dõi.
Nghĩ như vậy, liền không khỏi hạnh phúc nói: “Nhờ trời Phật phù hộ! Quả nhiên ông trời đối với các con không tệ bạc!”
An Dương vương càng buồn bực không nguôi, vội la lên: “Mẫu hậu, đừng mang cái suy nghĩ tín ngưỡng vô căn cứ kia để lấp liếm công lao của người khác, là Vũ nhi đã cực khổ tìm ra cách trị bệnh cho Nhi thần, nếu không thì cho đến bây giờ Tâm nhi cũng không thể nào mang thai được.”
Thái hậu trên mặt bán tín bán nghi, trong đầu nhớ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Âu Dương Vũ, một cô gái tầm thường mà lại có năng lực như thế?
An Dương vương thấy thái hậu vẫn chưa tin khiến hắn tức giận không thôi: “Nhi thần thật sự không thể hiểu được lý do tại sao người lại có thể đi trách phạt Vũ nhi một cách vô lý như vậy? Tâm nhi từ sau khi mang thai, khẩu vị trở nên kén ăn thất thường, lại chỉ tiêu hóa được mỗi món bánh trung thu mà Vũ nhi làm. Bây giờ mẫu hậu lại trách phạt Vũ nhi khiến cô ấy hôn mê bất tỉnh, Tâm nhi có muốn ăn bánh cũng không thể, mẫu hậu, người nói xem nhi thần còn có thể cao hứng được sao?”
Thái hậu không khỏi ngây người một lúc, hiếu kỳ nói: “Nghe nói bánh trung thu kia mùi vị nào có thơm ngon như miêu tả, lại còn đắt đỏ, Tâm nhi sao có thể thích ăn loại bánh như vậy? Tâm nhi, nếu con thích ăn bánh, mẫu hậu sẽ bảo người ở ngự thiện phòng làm thật ngon cho con, có được không?”
An Dương vương phi còn chưa có mở miệng trả lời thì An Dương vương lập tức lên tiếng cướp lời: “Những món ăn của Ngự Thiện phòng vốn mới không đáng để cho Tâm nhi thưởng thức.”
Thái hậu không khỏi nhớ tới những lời mà Dạ Phi Hi ngày hôm ấy nói với mình, không khỏi lo lắng nói: “A Tuân à, Âu Dương Vũ là một loại phụ nữ tâm địa rắn rết độc ác, con sao lại có thể yên tâm để cho người phụ nữ đó làm bánh cho Tâm nhi ăn? Nếu như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì lúc đó mẫu hậu biết phải làm thế nào đây?”Vốn An Dương vương đang vô cùng cáu gắt, vừa nghe xong liền như bị ai đó tiêm cho liều thuốc kích thích, chau mày tức giận thốt lên: “Mẫu hậu, người nói những lời này là có ý gì?”
Thái hậu nào có chút chột dạ trong lòng, nghe vậy oán hận nói: “Loại đàn bà độc ác như Âu Dương Vũ kia đã động tay động chân khiến cho Vân Phỉ cả đời nay không bao giờ mang thai! Con nói xem, nói ả ta là loại phụ nữ tâm địa rắn rết là đã nhẹ lời với ả rồi.”
An Dương vương không hiểu vì cớ gì mẫu hậu lại có suy nghĩ như vậy, tóm lại bây giờ hắn không thể nhịn được khi ai đó xúc phạm đến cháu dâu hắn liền rít gào nói: “Mẫu hậu, người mới từ Cửu Hoa Sơn trở về thì biết cái gì? Tại sao lại vô duyên vô cớ nghĩ xấu Vũ nhi? Vốn trước kia Lý Vân Phỉ dựng chuyện vu oan giá họa cho Vũ nhi, sau đó điều tra mới phát hiện ra vốn là cô ta không hề mang thai chỉ là có khối máu đông trong bụng. Tính mạng thì nguy kịch sắp chết. Vũ nhi lại dốc lòng dốc sức không tính toán chuyện cũ mà ra tay cứu chữa cho cô ta, giữ lại cái mạng nhỏ bé không đáng một đồng của cô ta. Thật không ngờ, ngay cả bây giờ Lý Vân Phỉ còn dám ngang nhiên cắn ngược lại ân nhân cứu mạng mình. Nếu biết cô ta lấy oán trả ơn như vậy, bổn vương lúc đó thật sự sẽ không cho phép Vũ nhi đi làm những việc ngu ngốc đó!”
“Nói như vậy...” Thái hậu bày ra vẻ mặt khiếp sợ, tại sao những lời Phi Hi nói với những lời mà con trai nàng nói,....đều không khớp nhau! Hay là...
“Có vẻ như, Ai gia đã....trách lầm nàng?” Thái hậu xưa nay nổi tiếng nhân hậu, mặc dù không muốn tin rằng chính mình đã hiểu lầm về con người Âu Dương Vũ, nhưng nàng hiểu con trai nàng từ xưa đến nay chỉ nói một không nói hai, con trai nàng vốn là người thẳng thắn không thích lừa gạt người khác, đặc biệt là với người thân của mình. Trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bực. “Nào chỉ có mỗi trách lầm? Người còn xử phạt nặng nàng ấy, bây giờ đầu gối nàng ấy bị thương đến hôn mê bất tỉnh rồi!”
“Nói bậy!” Thái hậu trên mặt tức giận, cao giọng trách mắng: “Ai gia quá lắm cũng chỉ phạt nhẹ nàng quỳ gối, làm sao có thể...”
Làm sao có thể khiến nàng phải đến mức hôn mê, thoạt nhìn qua thân mình nàng ấy cũng không mảnh mai yếu đuối đến mức đó!
Chỉ có điều những lời này còn chưa kịp nói, thì tất cả đều bị nghẹn lại, dịch nhầy bị kích thích trong cổ họng, ngực đau nhói, khó thở, đầu óc bắt đầu mê muội, nàng đột nhiên ngã xuống ghế, vỗ mạnh vào ngực mình.
An Dương vương bị một loạt động tác đột ngột này của thái hậu dọa đến run rẩy, rất lâu mới trấn tĩnh tinh thần, nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy kia của thái hậu, trong lòng cả kinh, sải bước vội đến gấp giọng nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu, người làm sao vậy?”
Thái hậu tức ngực ho dữ dội, khó khăn mở miệng mấp máy mấy chữ bật hơi, An Dương vương vội vã hướng tai mình cố gắng lắng nghe được hơi thở mỏng manh của nàng: “Chỉ là trong người có chút mệt mỏi, không có gì đáng ngại.”
Đã nhiều ngày, thái hậu vì gấp gáp từ Cửu Hoa Sơn trở về hoàng cung, đường xá xa xôi hiểm trở, thân đã già yếu vốn đã mệt nhọc, thân mình có chút khó chịu, không thoải mái, nay bỗng dưng lại cảm thấy đầu choáng váng, ngực đau tức đến khó thở.
An Dương vương trên mặt có chút nghi hoặc, định tra hỏi rõ ràng thì đã thấy thái hậu muốn tự mình đứng lên, sau đó đột nhiên thái hậu ôm ngực ánh mắt mơ màng bất định ngã xuống đất.
“Mẫu hậu! Mẫu hậu!” An Dương vương kinh hoảng đỡ lấy thái hậu, máu nóng đều dồn vào mặt, lập tức xoay người ra lệnh cho hạ nhân đứng gần đó rống to:“Mau truyền thái y... Mau!” Nghĩ ngợi một hồi mới thêm một câu: “Gọi cả Ninh vương phi! Lập tức đi mời Ninh vương phi đến đây!”
Phương Hoa điện nhất thời hoảng loạn, trên mặt bọn nha hoàn không khỏi cả kinh lo lắng.
Ninh Vương Phủ
Chân của Âu Dương Vũ vốn không còn gì đáng ngại nữa, vì đi vào không gian dùng thêm một ít thuốc tiêu độc giảm đau cho nên vết thương cũng nhanh chóng hồi phục. Nhưng suốt ngày lại bị người đàn ông bá đạo nào đó – không ai khác chính là chồng nàng - Dạ Trọng Hoa kia luôn bắt buộc nàng phải nằm yên trên giường, không cho phép nàng đi đâu cả để tránh ảnh hưởng đến việc dưỡng thương.Thật ra Dạ Trọng Hoa hắn cũng quá phức tạp hóa mọi chuyện lên khiến cho Âu Dương Vũ muốn có chút tự do ra ngoài cũng không thể, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: “Suốt ngày chàng ở cùng ta trong phòng như vậy không thấy nhàm chán sao?”
“Được ở bên cạnh nàng, bổn vương không chán, nàng lại muốn ý kiến thay bổn vương sao?” Dạ Trọng Hoa có chút bực bội, lãnh đạm nói, đặt cuốn sách đang đọc dở trên tay sang một bên, sau đó tiện tay tự mình rót một chén trà đưa cho nàng. Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng đột nhiên có chút sợ hãi.
Lúc này, Trúc Lục thanh âm ở ngoài cửa vang lên: “Vương gia, vương phi, trong cung người cấp báo, nói thái hậu đột nhiên té xỉu, bọn họ muốn mời vương phi vào cung chữa trị.”
Thái hậu té xỉu?
Nàng bị bà ta phạt quỳ còn chưa có hôn mê bất tỉnh, sao bà ta lại có thể té xỉu được?
Dạ Trọng Hoa vẫn lãnh đạm lơ đễnh, trong cung bộ thái y bọn họ chết hết rồi sao? Lập tức lạnh lùng nói: “Báo lại với bọn họ, vương phi hôn mê còn chưa tỉnh, không được phép làm phiền.”
Trúc Lục vâng vâng dạ dạ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Âu Dương Vũ muốn đứng dậy, thình lình bị Dạ Trọng Hoa ấn ngồi xuống giường bá đạo nói: “Nằm yên đó, không được phép cử động.”
“Ta...”
Âu Dương Vũ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Nếu như thái hậu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Thật ra đây cũng chính là cơ hội tốt để lấy lòng bà ấy.”
“Không phải chuyện của nàng!” Dạ Trọng Hoa lấy tay điểm vào huyệt ngủ của nàng, nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường, ánh mắt có chút lãnh băng “ Dám chọc đến Vũ nhi của bổn vương, bổn vương nào có lòng nhân từ đến mức chưa tính sổ với kẻ đó đã ngay lập tức tha thứ, tuyệt đối đừng mơ tưởng đến ý định đó!”
P/s: Óa òa...Nhớ các nờn quá đi thôi...có ai nhớ đến bòa giòa này đang mòn tay edit phục vụ cho các nờn không a...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.