Âu Dương Vũ nghe âm thanh mềm mại yếu ớt của hắn, trong lòng cảm thấy mềm nhũng ra,rất thích. Sau đó nàng đưa hắn nằm lại trên giường, cầm bát cháo chậm rãi đút cho hắn.Cậu nhóc trông có vẻ đói bụng, trong nháy mắt đã ăn xong hai bát cháo lớn, trên mặt đã có chút hồng hào, Âu Dương Vũ cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Cậu nhóc hài lòng gật đầu, Âu Dương Vũ đột nhiên nhớ ra vẫn còn chưa hỏi tên của hắn liền lên tiếng: “Nói cho tỷ tỷ biết, em tên gì?”
Cậu nhóc đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm Âu Dương Vũ nói: “ Em tên là Diệp Nặc, tỷ tỷ có thể gọi em là Tiểu Nặc.”
“Em không có người thân à? Sao lại có thể một mình ở đây?” Âu Dương Vũ sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, thương tiếc hỏi.
Trong mắt Diệp Nặc lập tức hiện lên một tia ảm đạm, âm thanh nhu mềm nói: “Cha mẹ em đều đã mất,trong nhà chỉ còn có Trương thúc quản gia nuôi nấng, Trương thúc mang em lên kinh thành để tìm người thân giúp đỡ nhưng chưa tìm được thì đột nhiên em lại sinh bệnh, Trương thúc vì muốn chữa bệnh cho em nên thúc ấy..thúc ấy...”
Diệp Nặc khóe mi đều chan chứa nước mắt, trên mặt mang theo một tia phẫn hận.
Nghe hắn nói như vậy,phỏng chừng vị Trương thúc này bây giờ cũng không còn trên thế gian này nữa. Xem ra về sau cậu nhóc này cũng sẽ không còn ai dựa dẫm được nữa, thật đúng là đáng thương.
Âu Dương Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634360/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.