Hoàng hậu đứng bên ngoài chứng kiến hai cổ thi thể trước mắt mình, nước mắt từ nơi khóe mi từng giọt từng giọt rơi xuống. Linh Tê dù chỉ là một quân cờ chính trị trong tay nàng. Nhưng đây cũng chính là con gái đầu của nàng, con gái mà nàng đã mang nặng đẻ đau tự tay nàng nuôi lớn. Nàng nào không có chút tình thương gì với Linh Tê, nhìn thấy bộ dáng đẫm máu cùng với hai cánh tay cụt kia, tâm liền như chết lặng, tay nắm chặt thành quyền thét lớn: “Dạ Phi Bạch! Ngươi dám, ngươi dám làm chuyện như vậy!”
Đột nhiên ánh mắt Linh Tê mở to ra, giống như là chết không nhắm mắt nhìn phía hoàng hậu, hoàng hậu thấy một màn này liền hoảng sợ lùi về sau, lớn tiếng nói: “Bản cung lệnh cho các ngươi mang hai người này ra ngoài, ngay lập tức, càng xa càng tốt, mau!”
Thị vệ trong cung nhận lệnh vội vàng đem hai cái xác chết kia ra ngoài. Lúc này mới trong đầu hoàng hậu như tái hiện lại cảnh tượng máu me đáng sợ vừa rồi, trong lòng khủng hoảng đến cực điểm, Ninh vương điện hạ của Tây Lăng quốc thì ra là một người ngoan độc, tàn nhẫn đến vậy. Nếu như nàng không đem Linh Tê ra làm bia đỡ cho mình thì chẳng phải người sẽ thay thế cái xác kia là nàng sao?
Hoảng sợ cùng lo lắng ám ảnh ngày qua ngày khiến cho hoàng hậu mấy ngày qua ăn không ngon ngủ không yên, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run lên.
“Nương nương, nương nương, người làm sao vậy? Mau, mau truyền thái y!”
Công chúa Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634357/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.