Âu Dương Vũ ẩn mình trong một quán trọ cũ hẻo lánh. Trong thành lính gác dày đặc, Âu Dương Vũ cũng tạm thời cắt đứt đám binh lính bám đuôi này. Trong lòng thầm nghĩ cứ đợi thêm vài ngày nữa chờ sóng yên biển lặng, nàng sẽ rời đi. Từ Đông Tấn quốc đến Tây Lăng quốc, cuối cùng giờ phút này nàng mới cám thấy chính mình được tự do, không cần phải vì người khác mà sống, không cần phải vắt óc suy nghĩ tính kế này nọ. Đây mới chính là cuộc sống mà nàng muốn. Thoải mái, bình yên. Âu Dương Vũ sau khi ở quán trọ nghỉ ngơi, đến buổi chiều mới quyết định đi ra ngoài thư giãn gân cốt. Rời khỏi quán trọ, đi qua một con hẻm vắng người, Âu Dương Vũ thong thả cước bộ, đột thấy cảm nhận được có người đánh úp về phía mình. Âu Dương Vũ trong nháy mắt liền hoàn hồn, tiện đà lui về sau vài bước. Cho đến khi Âu Dương Vũ ổn định lại bước chân mình, mới nhìn rõ ràng kẻ vừa mới đánh lén mình. Tên tên áo đen bịt mặt đứng tuổi trung niên, trong mắt tràn ngập sát khí, hắn vốn tưởng rằng quả tập kích vừa rồi hẳn sẽ ảnh hưởng không nhẹ đến nàng nhưng thật không ngờ Âu Dương Vũ lại có thể dễ dàng né tránh, liền có chút đánh giá Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ thản nhiên đứng đó, trên gương mặt thanh tú kia lạnh băng không có chút cảm xúc, ánh mắt hiện lên sự trào phúng: “Ngươi là ai?” Tên áo đen nhìn Âu Dương Vũ, ánh mắt có vài phần kinh ngạc, sao nàng ta lại có thể bình tĩnh như thế. Lúc trước nhìn lướt qua chẳng phải nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường thôi sao. Hắn là ám vệ của Trình gia tên Hắc Tử đã trải qua bao nhiêu đợt huấn luyện, thề sống chết bảo vệ người của Trình gia. Nay tiểu thư đã có lệnh, hắn phải tuân thủ, hắn lạnh lùng nở nụ cười: “Gặp rồi hỏi Diêm Vương đi.” Âu Dương Vũ kiều nhỏ một tiếng: “Ai là người gặp Diêm Vương còn chưa biết đâu.” Dù võ công của hắn chỉ đứng thứ hai trong Trình gia, mặc dù vậy hắn nghĩ rằng đối phó với một nữ nhân tay trói gà không chặt như Âu Dương Vũ thì chỉ nhiêu đó cũng dư dả. Nhưng lúc nãy nàng ta cư nhiên có thể dễ dàng trốn tránh đòn tập kích của hắn. Được! Coi như tập thể dục thư giãn gân cốt! Chỉ là hắn không biết ngay sau đó thôi, hắn sẽ hối hận vì ý nghĩ đó! Ánh mắt tên Hắc Tử kia dần dần âm độc, bàn tay vừa chuyển động từ trong ống tay áo rút ra một ống trúc, nhỏ bằng ngón tay cái. Hắn cầm ống trúc nhỏ đó đưa lên miệng nheo mắt thổi. Ưu điểm của hắn không phải là võ công mà chính là tài chế độc vô cùng lợi hại. Hắn là người am hiểu mọi ám khí độc dược. Loại mà hắn đang sử dụng chính là khói mê, nếu đối phương ngửi phải sẽ sinh ra ảo giác, dễ dàng bị chi phối khống chế. Khói mê này còn có một tác dụng phụ, chỉ cần tiếp xúc phải da thì sẽ lập tức bị ăn mòn, đến lúc đó cho dù có là mỹ nhân cũng sẽ lập tức trở thành quỷ nữ! Âu Dương Vũ cười lạnh, khóe môi không khỏi giơ lên ý cười trào phúng, muốn chơi độc với chị sao? Ngươi còn non lắm. Âu Dương Vũ lập tức từ ống tay áo lấy ra cây quạt, bình thản đứng yến đó, dùng sức vung tay quạt trả tất cả khói mê đó về lại đúng chủ nhân của nó.Hắc Tử chưa bao giờ gặp một ai có thể đánh bật hết tất cả khói mê của hắn trong thời gian ngắn đến vậy. Nhất thời ánh mắt liền mở lớn ngạc nhiên, khóe môi khẽ run rẩy. Âu Dương Vũ không khỏi nhíu mày, đầu ngón tay có mang theo ba viên thuốc màu đen, vừa chính xác mà ngoan độc, đầu ngón tay khẽ di chuyển, ba viên thuốc tất cả đều rơi vào miệng tên Hắc Tử. Tên Hắc Tử kia chưa kịp phản ứng đến tình huống trước mắt thì đã thấy Âu Dương Vũ nhảy lên cao, một cước đá vào ngực hắn, thân mình thoăn thoắt trở về vị trí cũ. Chẳng phải chính miệng Tiểu thư đã nói rằng Ninh vương phi là nữ nhân vô dụng, chân yếu tay mềm sao, giờ lại lợi hại như vậy? Hắn giật mình thất thố, lại chợt phát hiện ra ba viên thuốc kia đã thành công hòa tan vào miệng hắn. Hắc Tử kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Âu Dương Vũ đứng cách đó không xa, thần sắc lạnh nhạt. Hắc Tử lúc này mới phản ứng lại, nhớ ra vừa rồi bị một cước của nàng mà không mảy may nuốt xuống cả ba viên thuốc kia vào miệng, Nhưng sắc mặt hắn dường như không có chút sợ hãi hay do dự, Hắn đường đường là cao thủ độc dược, nghĩ thế nào lại đi sợ hãi một tiểu nữ tử. Hơn nữa vừa rồi sau khi nuốt ba viên thuốc kia hắn liền có chút đánh giá suy nghĩ, căn bản thuốc này cũng không mùi vị, nên nghĩ rằng thuốc này cũng không phải kịch độc. Âu Dương Vũ nhìn bộ dạng bình ổn của tên nam tử kia, liền cười nói: “Bây giờ cảm giác như thế nào?” Không có cảm giác a! Hắc Tử trong lòng cười lạnh, hay là vị Âu Dương Vũ này chỉ đơn giản là tùy ý cho hắn ăn mấy viên thịt không mùi thôi mục đích là để hù dọa hắn? Tâm tình hắn lập tức theo suy nghĩ đó mà thoải mái không ít: “Chút tài mọn của ngươi mà cũng muốn đối phó với ta sao. Đợi đến khi ta bắt ngươi về,nhất định ta phải đem ngươi lăng trì tùng xẻo đến từng miếng thịt!” Hắn nói xong lập tức tiến lên, Âu Dương Vũ cũng không tỏ ra lo sợ, tâm trạng rất tốt lên tiếng nói: “Đừng nhúc nhích! Ta khuyên ngươi vẫn nên đứng yên ở đó đừng nhúc nhích, nếu không...” Hắc Tử khinh thường nói: “Thì thế nào?” “Ngươi chỉ cần bước thêm ba bước thôi, sẽ sống không bằng chết, nếu không tin ngươi cứ thử xem, đừng trách bổn cô nương không nhắc nhở ngươi.” Hắc Tử tất nhiên là không tin, hắn từ trước đến nay cũng chỉ duy nhất hắn có thể khống chế chuyện sống chết của người khác, chưa có kẻ nào dám uy hiếp, khiêu khích hắn như thế. Hắn đương nhiên cũng chưa từng nghe nói qua loại thuốc có công dụng như Âu Dương Vũ nói. Hắn không chút do dự bước từng bước về phía trước, thì nghe được Âu Dương Vũ nói: “Một...” Sau đó bước được bước thứ hai vẫn chưa có chuyện gì xảy ra hắn liền ngẩng đầu lên khiêu khích nhìn Âu Dương Vũ. “Hai!” Hắc Tử đột nhiên có chút chần chừ, đến bước thứ ba chân liền giơ lên không trung, dường như trong lòng có chút do dự tự hỏi có nên đặt chân xuống hay không. Liền đưa mắt nhìn vị nữ tử phía trước đang đứng đón gió, ý cười có một chút giảo hoạt. Chân hắn rốt cục cũng đặt xuống đất và đồng thời con ngươi của hắn ngay lập tức mở to ra.Vốn không hề cảm giác gì nhưng bây giờ sắc mặt hắn trong phút chốc liền trở nên tái nhợt, trái tim dường như bị ai đó bóp lấy kịch liệt quặn lên đau đớn.Tay phải hắn mạnh mẽ ôm chặt ngực mình, y phục đều theo động tác hắn mà nhăn nheo đi, trên trán mồ hôi ứa ra, quỳ rạp xuống đất, đầu đập trên mặt đất. Lúc độc bắt đầu phát tác hắn còn cố gắng nhẫn nhịn không phát ra âm thanh, từ từ cắn răng chịu đựng đau nhức khó nhịn. Nhưng vài giây sau đó hắn chịu không nổi hét to lên, thân mình khẽ lui về sau, ngã xuống lăn lộn sõng soài trên mặt đất, trong miệng theo từng cơn đau là hét lên dữ dội. “Thế nào, bây giờ đã muốn nói ra là ai phía ngươi đến không?” Âu Dương Vũ khóe môi vẫn cười yếu ớt như trước, loại độc dược tê liệt thân người này nàng vừa mới tạo ra cũng chưa thí nghiệm qua cơ thể ai, hôm nay lại thuận tiện có thể trực tiếp xem thành quả của mình nhân tiện thẩm vấn tên nam tử trước mắt. “Hắc Tử!” Nhưng vào lúc này, đuổi giết Âu Dương Vũ một gã nam tử, a hạt tìm lại đây thời điểm thế nhưng thấy được này từng bước, hắn đôi mắt chợt lóe, đúng là mãn nhãn mà không thể tin. Hắc tử thế nhưng hội trúng độc, xem ra tiểu tiện nhân Âu Dương Vũ này không phải là hạng người dễ đối phó! Hắn thoáng chốc lấy ra bộ cung tên sau lưng mình, đôi mắt nheo lại, nhắm ngay Âu Dương Vũ, kéo cung bắn! Cung tiễn cứ như thế bay thẳng chính xác hướng về phía Âu Dương Vũ.Âu Dương Vũ lỗ tai vừa động, liền nghe được âm thanh sắc nhọn của cung tên trong gió, không kịp ngẩng đầu lên qua xác hướng cung tên phát ra. Chỉ dựa vào trực giác Âu Dương Vũ lui sang phải vài bước, giơ tay lên xoay người đứng nấp sau thân cây to bên cạnh, tập trung nhìn xung quanh mới phát hiện ra mũi tên kia mạnh mẽ phập vào thân cây. Âu Dương Vũ nâng nhẹ tay vuốt ngực, lần đầu tiên nàng cảm thấy may mắn vì sự nhạy bén của bản thân. Âu Dương Vũ đôi mắt nhíu lại, xem ra người muốn đuổi giết mình không chỉ có một, hình như ẩn nấu đâu đây vẫn còn một tên, là tên vừa mới giương cung nhắm bắn nàng. Nàng nhanh chân chạy ra khỏi thân cây kéo tên nam tử bị trúng độc kia che trước người mình tránh được mũi tên tiếp theo hắn vừa đúng lúc phóng ra, cắm phập vào người tên nam tử trước mặt. “Tiện nhân!” A Hạt ánh mắt chớt lóe lên tức giận nhìn về phía Âu Dương Vũ. Thầm nghĩ tên nam nhân đang lẩn trốn gần đây với bộ cung tên trong người có khả năng bắn cung không tồi, độ chuẩn xác vô cùng cao, tinh thần hắn vô cùng ổn định. Trong lòng nàng liền lập tức cảm ứng được mình cần phải đề phòng cảnh giác với tên bí ẩn này. Nàng gắng sức nắm áo tên trúng độc trước mặt kéo thẳng đứng lên che trước mặt mình lợi dụng việc đó lui về phía sau. Tên Hắc Tử cũng mơ hồ hiểu được bản thân mình bây giờ bất đắc dĩ trở thành bia đỡ tên cho Âu Dương Vũ, liền không phối hợp với nàng, chật vật tránh khỏi móng vuốt của nàng sau đó cắn lưỡi tự sát. Hắc Tử!!! Ngay giờ phút này, A Hạt nhìn thấy cảnh đó liền hung bạo nổi giận như báo săn. Hắn vươn tay giơ cung lên, mạnh mẽ kéo căng dây cung hết mức có thể, mũi tên nhẹ nhàng nhưng tính sát thương của nó vô cùng cao khẽ đạp gió nhắm thẳng vào tim Âu Dương Vũ!Mũi tên bay với tốc độ nhanh không tưởng, vừa chuẩn xác vừa ngoan hiểm dường như không thể ngăn cản —— Một khắc sau mũi tên không chút thương tiếc cắm thẳng vào người Âu Dương Vũ! Âu Dương Vũ vì bất ngờ bị một đòn tập kích liền không khống chế được bản thân, cả người ngửa ra sau. Tim Âu Dương Vũ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng dường như có dự cảm không tốt, liền trơ mắt nhìn mũi tên đâm thẳng vào thân thể của mình, ngực đau đớn, nàng đau đến nhíu mày ngã ngửa ra nằm trên mặt đất, thi thể tên Hắc Tử kia cũng thuận thế rơi xuống đè lên người nàng không một tiếng động! A Hạt nhìn thấy Âu Dương Vũ ngã trên mặt đất, trên mặt tức giận từ từ lắng xuống, môi lập tức giơ lên ý cười mãn nguyện. Hắn thu cung tên vào người từ trên nóc nhà nhảy xuống, thoải mái thong thả đi đến gần Âu Dương Vũ. Lúc này Âu Dương Vũ nằm im bất động trên mặt đất giống như một xác chết không hồn. Từ trước đến nay chưa có ai có thể chạy trốn dưới mũi tên của hắn! Hắn khẽ cúi người kéo nhẹ tên Hắc Tử kia ra khỏi người Âu Dương Vũ, hai tay khẽ vuốt con ngươi đang mở to của hắn xuống, thương tiếc lên tiếng: “Hắc Tử, Ta sẽ báo thù cho huynh!” Hắn từ trong người lấy ra một con dao găm, đang chuẩn bị cắt đầu Âu Dương Vũ thì phát hiện ra đôi mắt vốn nhắm chặt lúc nãy của Âu Dương Vũ bây giờ lại chậm rãi mở ra. Nàng nhìn về phía hắn, khóe môi giơ lên ý cười quỷ dị. Sau đó một làn khói mê từ trong miệng nàng phun ra. A Hạt nhất thời không kịp phản ứng liền liều mạng giơ hai tay lên ôm chặt lấy mắt mình vừa đau, vừa ngứa. Hắn kêu thảm thiết một tiếng, giống chỉ một con mãnh thú bị chọc giận đến điên cuồng. Con dao găm trong tay hắn bất an theo đôi mắt đang nhắm chặt lại của mình mà quơ chém lung tung trong không khí! Âu Dương Vũ vội vàng né tránh, tay không khỏi ôm chặt lấy ngực mình, vừa rồi nàng mơ hồ nghĩ mình dường như đã chết.Mũi tên của hắn mạnh mẽ mà hữu lực như vậy, quả là cao thủ! Mà Tiểu Kỳ Lân vì cảm nhận được phỉ thúy chi tâm, trong cơ thể vì phải tiếp nhận một nguồn sức mạnh mới nên vẫn mê man chưa có tỉnh lại. Buổi sáng, hắn còn cẩn thận từ trong kho lấy ra một chiếc áo giáp mỏng đưa cho nàng, không ngờ chiếc áo giáp này lại có tác dụng lợi hại đến như vậy, đã cứu nàng một mạng. Nhưng dù vậy cũng không tránh khỏi việc vết thương vẫn có chút đâm sâu vào bên trong dẫn đến nội thương. Lúc này, Âu Dương Vũ không dám nghĩ nhiều để mình không bị phân tâm. Tên A Hạt trước mặt vẫn nhắm mắt lại, từ trên bộ cung tên phía sau rút ra ba chiếc mũi tên, liền dựa vào cảm giác giơ cung lên, trong tay ba mũi tên không thể phân biệt chính xác được hướng đi, nhưng hắn có thể cảm nhận được vị trí của Âu Dương Vũ dựa vào đôi tai thính của mình. Động tác lúc này theo sự hận thù cùng căm ghét, mũi tên càng không ngừng bay đến Âu Dương Vũ rào rạt như mưa tên, tốc độ cực nhanh. Âu Dương Vũ vội vàng dựa sát vào tường bên cạnh đi về phía trước, vừa ôm vết thương vừa né tránh hết tất cả mũi tên mang đầy cơn thịnh nộ của hắn. Âu Dương Vũ cảm thấy vô lực, nhưng ngay lập tức lấy lại ý thức, hít sâu một hơi, ngừng lại rồi hô hấp. Tên A Hạt lúc này mắt dường như không còn thấy gì, dựa vào cảm giác liền nhận ra quả nhiên nàng không hề cử động nữa, động tác trên tay hắn có chút chần chừ. Âu Dương Vũ chỉ chờ có thế, nhân cơ hội này, từ trong không gian lấy thanh kiếm Nhật lặng yên lắc mình đến ngay sau lưng hắn thì nhận ra tên nam tử trước mặt đã nhanh tay kéo cung xoay người lại, mũi tên thẳng tắp chỉ vào Âu Dương Vũ. Không chút do dự thanh kiếm Nhật kia đâm thẳng ngay vào trái tim của hắn, cổ tay vừa chuyển động, n tên nam tử kia khẽ rên lên một tiếng, Âu Dương Vũ thản nhiên rút thanh kiếm ra vẻ mặt vô tình: “Ngươi xem mũi tên của ngươi nhanh hơn hay là kiếm của ta nhanh hơn!” Tên nam tử đó hét lớn một tiếng, mở to hai mắt nhìn, sau đó ngã xuống đất. Vào đúng lúc này, Âu Dương Vũ mới rõ ràng nhìn thấy tấm lệnh bài màu vàng chói từ trên người hắn rơi xuống, trên lệnh bài có khắc một chữ rõ to “Trình”. Trình gia? Trình Cẩm?! Âu Dương Vũ trên gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng xinh đẹp kia bày ra một chút kinh sợ. Cô ta dám phái người đến đây để đẩy mình vào chỗ chết sao. Nàng lạnh lùng cười rộ lên, thế mà lúc trước Dạ Trọng Hoa chàng còn muốn che chở cho người đàn bà ác độc này sao?! Chàng còn ngồi đó vô tình ôm lấy cô ta trơ mắt nhìn ta rơi xuống khe băng đó. Thật buồn cười Nàng vốn muốn rời khỏi chốn này, như bây giờ có lẽ nàng cần phải cùng cô ta chơi đùa một phen, nàng cần phải lột bộ mặt giả tạo của cô ta. Âu Dương Vũ nàng từ trước đến nay không phải là loại người thích ngồi yên đó chịu bị người khác tính kế, hãm hại. Nàng tất phải đòi lại hết thảy, nhưng nếu lúc đó Dạ Trọng Hoa ngăn cản, hừ... Âu Dương Vũ cầm thanh kiếm trong tay sắc mặt lãnh khốc, vừa định rời đi thì bên tai liền vang lên tiếng cười lạnh như băng cùng thanh âm: “Sao vậy, giết xong huynh đệ của ta rồi muốn rời khỏi đây sao, không dễ dàng như vậy đâu!” P/s: 21h tối mai chính là lúc chương mới lên sàn...chị em xem diễn biến tiếp theo...sẽ có chuyện hay gì xảy ra a...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]