Chương trước
Chương sau
Dạ Trọng Hoa vừa mới rời đi thì Vân Thương và Mộ Dung Vân Thù cũng đúng lúc đi vào, Vân Thương nhìn thấy Âu Dương Vũ mớm thức ăn cho Hải Đông Thanh, thản nhiên nói: “Nha đầu, lúc nãy ta chỉ nói đùa với ngươi một chút thôi, ngươi đừng có để bụng.”
“Vậy sao? Ngươi cũng có lúc biết nói đùa với ta rồi sao, sao ta lại không biết nhỉ?”
Vân Thương sờ sờ cái mũi: “Được rồi, đừng có nghĩ nhiều làm gì, dù sao cũng chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi. Dạ Trọng Hoa không hề có tình ý gì với cô ta cả. Hơn nữa trời cũng đã sắp tối rồi, để một cô gái đi một mình lên Tuyết Sơn thì cũng không hay cho lắm.”
“Ờ.”
Mộ Dung Vân Thù nhìn Dạ Trọng Hoa rời đi lên tiếng thở dài: “Tuyết sơn lạnh như thế mà hai người đó không có mặc áo ấm...”
Đột nhiên Tiểu Kỳ Lân ở trong đầu Âu Dương Vũ nhảy dựng lên: “Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta cũng đi đi.”
“Không đi!” Tuyết sơn thời tiết khắc nghiệt, có thể mang về nhà một nhóc tiểu Hải Đông Thanh cũng đã may mắn lắm rồi, còn bảo nàng đi theo bọn họ lên núi? Lo lắng cho Dạ Trọng Hoa? Lo lắng cho Trình Cẩm?
Tiểu Kỳ Lân vẫn chỉ tay, ủy khuất nói: “Tại Ta đột nhiên cảm nhận được trên Tuyết Sơn đó có bảo bối a!”
Âu Dương Vũ đứng bật dậy như lò xo, thô bạo quát lên: “Sao ngươi không nói sớm một chút hả? Ta chuẩn bị đi ngay đây a!”
“Người ta cũng mới vừa cảm nhận được thôi mà!” Tiểu Kỳ Lân bày ra bộ mặt ủy khuất, khiến cho Âu Dương Vũ có muốn đè hắn ra đập cho một trận cũng không nỡ.
Âu Dương Vũ cùng Vân Thương, Mộ Dung Vân Thù sau khi đã chuẩn bị quần áo xong xuôi. Đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Âu Dương Vũ vốn định mang Hải Đông Thanh nhốt vào bên trong lồng sắt nhưng thật không ngờ nó lại không ngừng kêu chiêm chiếp. Bản tính tự do tự tại bay lượn ở trên Tuyết Sơn khiến nó căn bản không muốn bị người khác ép buộc nó nhốt vào trong lồng cũi sắt, hạn chế sự di chuyển. Âu Dương Vũ quả thật cũng không đành lòng, liền thừa dịp không có ai chú ý liền bắt nó bỏ vào trong không gian tùy thân.
Trong không gian cái gì cũng đều có, cảnh sắc cũng đầy đủ thoải mái xanh tốt, hẳn sẽ là một nơi lý tưởng cho nó để dưỡng thương.
Vậy là cuối cùng cái tên rảnh rỗi ngốc nghếch ngờ nghệch Tiểu Kỳ Lân này đã có bạn, vừa nhìn thấy tiểu bạch ưng, hắn liền hưng phấn không thôi không ngừng xoay đến xoay đi,ôm lấy Hải Đông Thanh mà xoay mòng mòng: “Chủ nhân, ta yêu ngươi đến chết mất thôi!”
Âu Dương Vũ trên trán nổi đầy hắc tuyến, khóe miệng khẽ giật giật.
Âu Dương Vũ cùng Vân Thương, Mộ Dung Vân Thù bắt đầu leo lên Tuyết Sơn, không biết có phải là do duyên cơ hay không sắc bắt đầu dần dần tối đi. Càng đi lên phía trước, có càng lúc càng thổi mạnh dữ dội, kèm theo mưa tuyết dày đặc. Ba người dường như không còn theo kịp tốc độ lúc nãy. Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy bây giờ muốn bước thêm một bước lại càng khó khăn hơn. Đột nhiên lại có một trận cuồng phong nổi lên, Âu Dương Vũ nắm thật cổ áo mình, nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác đi về phía trước, chờ cho đến khi trận gió tuyết này ngừng lại. Âu Dương Vũ lúc này mới biết mình Vân Thương, Mộ Dung Vân Thù đã bị lạc nhau.Âu Dương Vũ bất đắc dĩ thở dài, nàng có thể chờ đến sáng mai để leo lên núi tìm bảo vật, nhưng thật ra đây cũng chỉ là một cái cớ.
Âu Dương Vũ gạt tuyết dưới chân tiến về phía trước, đột nhiên có một bàn tay cầm lấy tay của nàng, âm thanh mỉm cười: “Vũ nhi?”
Ở một nơi lạnh lẽo vắng teo thế này, bị một người bất ngờ bắt lấy Âu Dương Vũ không khỏi có chút sợ hãi, nàng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cùng vui sướng của Dạ Trọng Hoa nhìn nàng: “Đã bảo là chờ ở nhà, sao lại đến đây? Lo lắng cho ta sao?”
“Ta mới phát hiện khi sáng có đánh rơi mất chiếc khuyên tai,muốn lên đây tìm xem.” Âu Dương Vũ nhanh chóng tìm ra một cái cớ lên tiếng giải thích thì liền thấy Dạ Trọng Hoa nhíu mày, “Vân Thương và Mộ Dung đâu, sao bọn họ để nàng một mình lên đây?”
Âu Dương Vũ không khỏi ăn ngay nói thật: “Ta có đi cùng với bọn họ nhưng giữa đường bị lạc nhau, cũng không biết bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
“Không cần lo lắng cho bọn họ. Bây giờ nàng đi theo ta, cẩn thận kẻo lạc.” Dạ Trọng Hoa nắm chặt lấy tay Âu Dương Vũ từng bước đi về phía trước. Dù sao cũng đã từng đi lên Tuyết Sơn một lần, hai người cũng có một chút kinh nghiệm. Cứ đi được một đoạn đường thì lại có một trận cuồng phong tập kích bọn họ. Đi được một lúc liền mờ ảo thấy thân ảnh của Trình Cẩm đang chìm ngập trong tuyết, nhìn thấy nàng, cả người người bọn họ đều ngạc nhiên.
Lúc này Trình Cẩm đang quỳ xuống xuống mặt tuyết dùng hai tay ôm lấy mình, sắc mặt tái nhợt, khóe môi có một vết máu, mà thứ đang đứng đối diện với nàng rõ ràng chính là một con báo tuyết trưởng thành, lông dựng đứng lên, bộ dáng nó trông rất hung bạo tàn ác.
Báo tuyết đang chuẩn bị tư thế nhảy bổ vào tấn công, toàn thân Trình Cẩm lập tức đề phòng hai mắt đỏ đậm. Tình huống nàng đối mặt bây giờ nguy hiểm như ngàn cân treo sợi tóc.
Sự hung tàn của báo tuyết người khác có thể không biết nhưng Dạ Trọng Hoa cùng với Âu Dương Vũ lại vô cùng rõ ràng, ban sáng con báo tuyết kia có khả năng giết chết một con Hải Đông Thanh trưởng thành, trước mắt bọn họ con báo tuyết này dường như cũng không khác gì mấy với con báo tuyết ban sáng là bao.
Báo tuyết giờ phút này đang theo dõi quan sát mọi động tĩnh của Trình Cẩm, ánh mắt tàn nhẫn, hung ác mà giận dữ. Đôi mắt dường như nhìn chằm chằm bám sát Trình Cẩm không để cho nàng có cơ hội trốn thoát, sau đó liền giơ móng vuốt về phía nàng bổ tới...
Âu Dương Vũ rõ ràng cảm thấy Dạ Trọng Hoa hô hấp có chút hỗn loạn, ánh mắt đen như mực sâu thẳm không còn bình tĩnh như ngày xưa nữa. Ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy vẻ mặt của hắn ngày một nghiêm trọng, hắn ôm Âu Dương Vũ giấu ở một nơi an toàn lên tiếng dặn dò: “Nàng ở yên chỗ này không được cử động, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”
Không kịp đợi câu trả lời của Âu Dương Vũ, thân mình Dạ Trọng Hoa đã bay lên không trung, nhanh như cắt liền đã đến chỗ Trình Cẩm.
Âu Dương Vũ khóe môi liền giơ lên ý cười khổ, ngay cả chính nàng cũng không hay, nụ cười khổ này có chút ý tứ phức tạp 'Dạ Trọng Hoa, chàng còn khẩn trương lo lắng cho cô ta nhiều đến thế sao.' Trình Cẩm thấy trước mắt cách địa tào âm phủ không còn xa nữa, đột nhiên liền cảm nhận được cái gì quay đầu lại thấy Dạ Trọng Hoa, ánh mắt lập tức lóe lên một tia hy vọng. Vị cứu tinh của nàng đây rồi! Lúc này con báo tuyết kia cũng nhân cơ hội này ra sức nhảy vồ lên, hung hăng nhào về phía Trình Cẩm. Âu Dương Vũ ngồi ơ một góc xa xa nhìn thấy Dạ Trọng Hoa phi thân đến đứng trước mặt Trình Cẩm ôm lấy Trình Cẩm trong lòng sau đó bay lên một vòng né tránh được đòn hiểm ác của con báo tuyết.Trình Cẩm nhìn thấy rõ ràng là Dạ Trọng Hoa đang đứng trước mắt mình, liền òa lên bật khóc, tỏ ra một chút ủy khuất. Dạ Trọng Hoa còn chưa kịp nói gì, bởi vì con báo tuyết kia vẫn chưa từ bỏ ý định, liền lập tức xoay người lại vồ về phía hai người, động tác hung mãnh mà thoăn thoắt.
Dạ Trọng Hoa nhanh chóng ném Trình Cẩm sang một bên, đón lấy đòn tập kích của con báo tuyết. Trình Cẩm lúc này mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng thê lương quát to: “Nhị ca!”
Dạ Trọng Hoa tuy trực diện cản được đòn công kích của báo tuyết, nhưng cũng không địch nổi sức lực của nó, cả người liền lùi về phía sau. Báo tuyết thấy con mồi bị mình đánh bật lui liền tiếp tục hăng hái đi lên nhằm vào cả người Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa ánh mắt u ám, phi thân lên không trung, bay lên một cước liền đá vào báo tuyết bụng, báo tuyết ai kêu một tiếng ngã nhào ở.
Dạ Trọng Hoa lập tức rơi xuống đất, nếu hôm nay trên người có kiếm, mặc dù không phải nói vạn phần nắm chắc có thể đối phó báo tuyết, lại cũng sẽ không giống hiện tại như vậy cố hết sức. Dạ Trọng Hoa nhìn nhìn một bên ngã xuống đất Trình Cẩm, còn có giúp đỡ Trình Cẩm thần sắc phức tạp Âu Dương Vũ, bất giác càng thêm kiên định, hôm nay phải giết này báo tuyết!
Báo tuyết trên mặt đất cút đi hai vòng sau liền kham kham đứng lên, Dạ Trọng Hoa không dám khinh thường này báo tuyết, hắn lần trước tận mắt đến này súc sinh giảo hoạt.
Báo tuyết giờ phút này bốn chân, chân cũng là không được run run, tưởng là vừa mới Dạ Trọng Hoa kia một cước đá cực ngoan.
Dạ Trọng Hoa thấy báo tuyết không còn dũng mãnh như lúc trước, liền chủ động tiến lên công kích, báo tuyết lần này chỉ giơ vuốt lên phòng thủ chứ không tấn công, động tác thoăn thoắt, đôi mắt âm sâu. Âu Dương Vũ biết là nó đang chờ thời cơ. Dạ Trọng Hoa đánh liên tiếp vài chiêu nhưng đều không trúng, một người một báo người đánh kẻ thủ không ngừng giằng co. Không khí càng lên cao càng loãng Dạ Trọng Hoa cùng báo tuyết đánh nhau một lúc, đã tiêu hao không ít thể lực, hô hấp cũng trở nên dồn dập, động tác bắt đầu chậm lại điều chỉnh hô hấp, báo tuyết đối diện cũng không tốt hơn là bao.
Dạ Trọng Hoa trong lòng hiểu được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thể lực hắn sẽ bị tiêu hao đi nhanh chóng đến lúc đó Vũ nhi và Trình Cẩm sẽ đều gặp nguy hiểm.
Dạ Trọng Hoa khóe môi cong lên một chút cười lạnh, Con súc sinh này, bổn vương sẽ không để ngươi được toại nguyện!
Trình Cẩm vừa rồi là ăn qua báo tuyết mệt, lúc này thấy đến Dạ Trọng Hoa cùng săn báo chu toàn, lo lắng hắn an ủi, một đôi đôi mắt đẹp thượng mông một tầng mỏng manh sương mù, hai mắt đẫm lệ.
Nàng quay đầu vô ý thức nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, gió lạnh gào thét nổi lên, đem nàng đen thùi mặc phát thổi bay tung bay mê ly, thần sắc của nàng bình tĩnh, thần sắc bình tĩnh vô ba.
Trình Cẩm đột nhiên liền tức giận đứng lên, thanh âm cũng có vài phần bén nhọn: “Chẳng phải cô là vương phi của Nhị ca sao? Sao lại không đi hỗ trợ huynh ấy? Chưa kể, cô thậm chí một chút lo lắng cũng không có, nhị ca thật sự rất quan tâm đến cô!”Hỗ trợ? Ánh mắt Âu Dương Vũ tối lại, cúi đầu xuống nhìn Trình Cẩm, thấy vẻ mặt phẫn hận lo lắng của nàng, À, nói như vậy hẳn vương phi của Dạ Trọng Hoa hẳn là cô ta mới phải.
“Nếu không phải ngươi cố tình lên Tuyết Sơn thì Dạ Trọng Hoa nào phải lâm vào tình cảnh nguy khốn này.” Âu Dương Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của Trình Cẩm lạnh lùng lên tiếng: “Bây giờ báo tuyết còn chưa đánh bại, nếu ngươi muốn để Dạ Trọng Hoa phân tâm, hại chết hắn thì cứ việc kêu la gì đó đi.”
Nói xong liền không thèm quan tâm đến nàng, tiếp tục nhìn về phía Dạ Trọng Hoa cùng với con báo tuyết, nàng không phải là không lo lắng, chỉ có điều bây giờ dưới tình huống nguy hiểm thế này có lo lắng cũng vô dụng, báo tuyết thật sự rất hung mãnh, nếu một khi đã chọc giận nó thì muốn đánh bại nó cũng là một chuyện vô cùng khó khăn
Dạ Trọng Hoa thấy con báo tuyết kia đã dần dần khôi phục thể lực, đương nhiên biết rằng bản thân mình không thể trì hoãn được nữa. Bên dưới chân hắn tuyết đã càng lúc càng dày, đột nhiên trong lòng sinh kế. Dạ Trọng Hoa lùi về sau vài bước, trong tay lập tức xuất hiện hai quả cầu tuyết, hướng về phía báo tuyết ném đi. Hai quả cầu tuyết này kết hợp với nội lực bên trong truyền đến có độ sát thương tương đương với hai thanh kiếm sắt bén. Nếu như tập trung ném trúng, con báo tuyết này này nếu không chết thì cũng sẽ bị thương nặng.Cơ thể báo tuyết nhanh nhẹn mạnh mẽ, lấy đà nhảy lên tránh được khối cầu tuyết của Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa thấy vẫn không đánh trúng được nó, liền bình tĩnh lãnh khốc tiếp tục cầm trong tay hai quả cầu tuyết khác ném về phía báo tuyết. Báo tuyết có chút chật vật tránh thoát được đòn tấn công chí mạng của Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa có chút không chống đỡ nổi liền tiếp tục cầm lấy quả cầu tuyết trong tay ném ra, lực đạo cũng không còn hiểm ác như lúc nãy. Báo tuyết dĩ nhiên phát hiện ra điểm này liền không có né tránh, mà bắt đầu nhảy dựng lên dùng móng vuốt vồ về phía quả cầu tuyết đó đánh bật lại.
Dạ Trọng Hoa đương nhiên không dự đoán được con báo tuyết có thể phản công đòn vừa rồi của mình, chỉ có thể cúi người xuống thoát khỏi lực tấn công vừa rồi.Nhưng ngay thời khắc hắn cúi người thì thời cơ của con báo tuyết cuối cùng cũng đã đến, nó phi thân lên nhảy bổ về phía Dạ Trọng Hoa. Thời điểm mà Dạ Trọng Hoa ngẩng đầu lên thì đã thấy báo tuyết gần ngay trước mặt, lúc này có tránh cũng không kịp.
Một tiếng thê lương “Nhị ca” từ sau lưng vang lên, Dạ Trọng Hoa lúc này mới phản ứng lại thì đã thấy mình bị Trình Cẩm lôi ra ngoài ngã xuống đất, móng vuốt của con báo tuyết kia chỉ sượt qua xiêm y của hắn.
Dạ Trọng Hoa sắc mặt tái nhợt ngã gục lên người Trình Cẩm, mặt cắt không một chút máu.
Dạ Trọng Hoa nhướng mày, chỉ cảm thấy có mùi máu tươi lan tỏa khắp khoang miệng, sau đó liền phun ra, hắn có chút lo lắng hô lên: “Cẩm nhi!”
Trình Cẩm cuối cùng cũng phản ứng lại thất thanh khóc lớn: “Nhị ca! Nhị ca!Hu Hu, hù chết Cẩm nhi rồi!”
Dạ Trọng Hoa thấy Trình Cẩm không màng tính mạng của mình cứu hắn, trong lòng có vài phần cảm động. Trình Cẩm còn đối với hắn lo lắng như vậy. Vậy còn nàng, nàng thì sao, có lo lắng cho hắn không. Lúc này mới nhớ đến Âu Dương Vũ không biết ở nơi nào, quay đầu lại con ngươi liền co rút lại, trong lòng liền dâng lên nỗi sợ hãi không tên.Con báo tuyết kia không biết tự khi nào đã chuyển hướng tấn công về phía Âu Dương Vũ, đang cùng với nàng giằng co. Âu Dương Vũ đứng đối diện với con báo tuyết, trên mặt không có chút sợ hãi. Mái tóc thản nhiên tung bay trong cuồng phong bão tuyết, khiến cho toàn thân nàng tỏa ra một sự hấp dẫn dụ hoặc chí mạng.
Âu Dương Vũ khi vừa nhìn thấy con báo tuyết kia nhằm vào Dạ Trọng Hoa, ngay lúc đó thời gian xung quanh nàng dường như ngừng quay, nàng cũng như ngừng thở, hô hấp không thông. Không thể ngồi chờ thêm được nữa liền xông ra ngoài, đem Dạ Trọng Hoa đẩy ngã sang một bên, thuận thế đạp một cước về phía con báo tuyết khiến nó văng ra ngoài. Chỉ vì mải quan sát tình hình cho nên nàng không chú ý đến có một thân ảnh yêu kiều lả lướt chạy về phía Dạ Trọng Hoa.
Giờ phút này, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa – vương gia của nàng, chồng của nàng đang kiệt sức nằm trong lòng Trình Cẩm, nàng ta thì khóc sướt mướt ôm Dạ Trọng Hoa không buông tay, vừa khóc vừa kể lể nỗi lo lắng của mình với hắn. Trong lòng Âu Dương Vũ không hiểu sao lại có vài phần không thoải mái. Nàng nhắm mắt lại, sau đó hít thật sau rồi chậm rãi mở ra liền thấy cảnh tượng âu yếm đó rõ ràng hơn. Âu Dương Vũ liền giơ chân lên muốn tiến về phía trước một chút. Chỉ là vừa rồi ngay khoảnh khắc cứu Dạ Trọng Hoa thì mắt cá chân của nàng liền bị bong gân, cả bàn chân đều đau ê ẩm.
Trước mắt báo tuyết đã có chút nổi giận, bởi vì kế hoạch của nó sắp thực hiện được lại bị Âu Dương Vũ phá hủy. Vô cùng tức giận, con báo tuyết liền phi thân đánh ập về phía nàng. Âu Dương Vũ liên tục lui về phía sau, rời xa vị trí mà Dạ Trọng Hoa đang nằm. Cho đến khi chính mình không rõ đã đi đâu, Âu Dương Vũ lúc này mới tránh khỏi tập kích bất ngờ của báo tuyết. Con báo tuyết liên tục giơ móng vuốt hung hăng tấn công tập kích mục tiêu.
Âu Dương Vũ nhìn con báo tuyết điên cuồng đánh về phía mình. Ánh mắt vẫn không thay đổi lạnh như băng, khóe môi liền cong lên tỏ ý hài lòng. Nàng đưa tay vào trong lòng lấy ra khẩu súng lục mini màu đen chậm rãi giơ lên, vẻ mặt lãnh khốc, một phát súng vang lên nhắm ngay trúng chỗ chí mạng của báo tuyết. Vì khẩu súng này được Âu Dương Vũ trang bị ống giảm thanh cho nên không có tiếng súng phát ra. Một phát súng này khiến cho con báo tuyết hung bạo rống lên một tiếng, màu đỏ tươi của máu nhiễm đỏ cả một vùng tuyết trắng xóa. Con báo tuyết như được tiêm thuốc kích thích, điên cuồng giơ vuốt vồ về phía Âu Dương Vũ.
Cách một màn tuyết dày đặc, Dạ Trọng Hoa không rõ được tình hình phía trước, chỉ cảm thấy tiếng gầm rống của con báo tuyết cùng với đôi tay nhạy bén của mình nghe được âm thanh chặn đánh của Âu Dương Vũ, liền thất thanh hét lớn: “Vũ nhi!”
Hắn muốn đứng dậy chạy đi tìm nàng nhưng tay lại bị ai đó nắm chặt lại. Âm thanh của Trình Cẩm bén nhọn cơ hồ như muốn đâm thủng màng nhĩ: “Nhị ca, không được đâu! Bên kia nguy hiểm lắm!”
Việc có sự xuất hiện của Trình Cẩm khiến cho hắn không thể nghĩ cách đến cứu Vũ nhi, quá xa! Hắn lúc này chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Âu Dương Vũ bị báo tuyết đánh ngã. Giờ phút này hô hấp của hắn dường như không còn ổn định như trước, hai mắt tối đen lại, tim hắn dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Ngũ nhi của hắn!”Vũ nhi!” Dạ Trọng Hoa dường như không còn sức lực, một ngụm máu tươi theo đó mà phun ra!
Âu Dương Vũ lui ra phía sau vài bước, đôi mắt híp lại,hai tròng mắt lãnh liệt, liền nhắm súng về phía tim báo tuyết. Con báo tuyết không chịu nổi phát này liền kêu rên một tiếng đồ ầm xuống tuyết. Âu Dương Vũ sau đó phất phất tay cất khẩu súng vào trong lòng, không thèm để ý đến toàn thân y phục mình đều nhiễm máu của báo tuyết. Dạ Trọng Hoa khi nãy nhìn thấy báo tuyết đánh về phía Âu Dương Vũ, tim đều muốn ngừng đập. Giây lát sau đó liền thấy báo tuyết ngã xuống đất, hắn không tài nào hiểu được đưa mắt nhìn Âu Dương Vũ, lúc này nàng giống như nữ hoàng thống trị địa ngục đứng lặng đó, thở dốc đôi mắt trong sáng ngày nào giờ lạnh lẽo như dòng sông băng không một chút tình cảm Nàng như vậy khiến hắn cảm thấy Ngũ Nhi của hắn thật xa lạ
Nhưng tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được dứt bỏ, hắn ôm ngực từng bước đi về phía nàng, ánh mắt trong lúc đó vừa lo lắng vừa lại có chút vui sướng. Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trọng Hoa, bên môi hắn có vết máu dài. Nàng liền nhíu mày, vừa định hỏi hắn có bị thương ở đâu không lại thấy đôi tay của Trình Cẩm gắt gao ôm lấy cánh tay của Dạ Trọng Hoay, khóe mắt lại có vài tia đắc ý.
Nàng nhìn Âu Dương Vũ, ánh mắt giận dữ quát: “Nếu cô có thể giết được báo tuyết, vì sao lúc nãy lại không ra tay còn hại bọn ta phải bị thương?” Âu Dương Vũ liếc nhìn Trình Cẩm, ánh mắt sắc nhọn bắn ra khiến cho người ta phải kinh hãi khiếp sợ, nàng lạnh lùng cười: “Là ta kêu cô đến Tuyết Sơn sao? Là ta khiến cô phải gặp báo tuyết sao? Còn nữa thậm chí đến việc cô sống hay chết thì chẳng lẽ ta phải chịu trách nhiệm sao?”
Trình Cẩm nghẹn lời, không cam lòng nhìn về phía Dạ Trọng Hoa.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy rõ ràng là Âu Dương Vũ đang đứng trước mặt mình liền nhịn không được cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng. Nhưng hắn cũng không nỡ nặng lời mắng Trình Cẩm: “Tuyết sơn nguy hiểm như vậy lại còn đến đây làm loạn? Nếu như muội có chuyện gì, ta biết phải ăn nói thế nào với cha muội?”
Trình Cẩm vẻ mặt chực khóc lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vũ, ủy khuất nói: “Cẩm nhi chỉ muốn bắt Hải Đông Thanh thôi!”
Dạ Trọng Hoa cau mày lại khó chịu lên tiếng: “Hải Đông Thanh không phải là thứ dễ tìm. Nếu như hôm nay xảy ra bất trắc gì, chỉ sợ muội hối hận không kịp!”
Trình Cẩm cúi đầu: “Cẩm nhi biết sai rồi, là Cẩm nhi tùy hứng hành động không biết nghĩ.”
Âu Dương Vũ nhìn thấy hai người nói chuyện giống như không hề để ý đến cuồng phong bão tuyết lúc này.
Gió tuyết lại bắt đầu nổi lên, Âu Dương Vũ thản nhiên nói: “Có chuyện gì thì trở về rồi nói, trời cũng tối rồi lúc này rất dễ lạc đường.”
Dạ Trọng Hoa gật đầu, Trình Cẩm cũng là đứng im đó không lên tiếng. Dạ Trọng Hoa nhìn về phía Trình Cẩm, ánh mắt có chút hoặc, Trình Cẩm ngẩng đầu lên nhìn Dạ Trọng Hoa nói, âm thanh mảnh mai nhu nhược: “Nhị ca, Cẩm nhi vừa rồi bị thương, nhấc chân đi không được, nhị ca có thể cõng Cẩm nhi được không?!”
Dạ Trọng Hoa thần sắc có chút không thoải mái, nhìn Âu Dương Vũ, trên nét mặt hắn có chút thất vọng, hắn thân thiết với một nữ nhân khác nàng chẳng lẽ một chút cũng không thèm để tâm?
Dạ Trọng Hoa bên môi khẽ cong lên ý cười chua sót, lại ngẩng đầu nhìn về phía Trình Cẩm, mặt mày nhăn lại. Nhớ lại lúc nãy nàng quên mình cứu mình liền mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Được.”
[Hu hu ông trời ơi! Chị em ơi ai đó đánh ngất Toy đi Dạ huynh khờ thế không biết a...là Vũ tỷ a...con đó chỉ hưởng lợi thôi a....]
Trình Cẩm thoáng chốc vẻ mặt vui sướng, Dạ Trọng Hoa khẽ cúi thấp người, Trình Cẩm liền ngã vào lưng Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa đứng dậy cõng nàng lên. Âu Dương Vũ thấy thế liền xoay người đi về phía trước không nói nên lời, chân của nàng vì lúc nãy bị bong gân liền có chút khó khăn đi khập khiển. Nàng cố gắng đi bộ bình thường như không có chuyện gì xảy ra vì nàng không muốn Dạ Trọng Hoa thấy bộ dạng này của mình.
Ba người đi được một đoạn đường, Dạ Trọng Hoa liền buông Trình Cẩm xuống, thản nhiên lạnh lùng mở miệng: “Cẩm nhi, Ta mệt.”
Trình Cẩm nhu thuận nói: “Vậy để Cẩm nhi tự mình đi.”
Dạ Trọng Hoa yên lặng nhìn thoáng qua nét mặt trầm tĩnh của Âu Dương Vũ. Nàng thế nhưng lại không có chút quan tâm nào sao? Mặc kệ hắn đối xử với Trình Cẩm như thế nào một chút khó chịu hay tức giận cũng đều không có sao?Dạ Trọng Hoa trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại. Nếu như biết lòng nàng lạnh băng như vậy, hắn bây giờ cũng không muốn ở trước mặt nàng diễn trò thử nàng nữa.
Ba người yên lặng trở về, Trình Cẩm tuy rất muốn cùng Dạ Trọng Hoa nói chuyện, lại nhìn thấy vẻ mặt âm trầm tức giận của hắn trong lòng có chút lo sợ, khẽ ôm lấy cánh tay Dạ Trọng Hoa không muốn buông.
Âu Dương Vũ trên mặt cũng không có chút biểu tình gì, chỉ thoáng cười. Tuyết càng lúc càng dày, gió mỗi lúc một lớn. Ba người bọn họ cẩn thận tiến về phía trước. Ngay lúc đi qua sườn dốc, đột nhiên đất núi liền rung chuyển, từng phiến băng tuyết từ trên cao lăn xuống. Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng liền cảm thấy dưới chân mình có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn xuống thấy xuất hiện khe hở. Âu Dương Vũ vội vàng lui lại mấy bước. Khe hở cùng theo đà càng lúc càng lớn. Trình Cẩm lo lắng kêu to: “Trời ơi! Tuyết lở!”
Spoil:
“Nhị ca, Cẩm nhi cảm thấy trong người rất khó chịu, rất lãnh, có lẽ bệnh cũ của Cẩm nhi lại tái phát, nhị ca, đừng đi, mau cứu Cẩm nhi.”
“Vũ nhi, nhất định nàng phải kiên nhẫn chờ ta!”
“Dạ Nhị, không phát hiện ra tung tích của Âu Dương Vũ.”
P/s: Chị em,Ta có một thỉnh cầu nho nhỏ a, phim thì có nhạc phim, truyện thì cũng nên có nhạc nền nhỉ, mà chương sau là một trong những tình tiết cao trào của bộ truyện cho nên bắt đầu từ chương sau trở đi mọi người có thể vừa nghe bài “ Tinh Hoa Phù Mộng - Winky Thi” vừa đọc truyện a. Bài đó nhạc nghe vừa da diết vừa đau đớn giống với tâm trạng của một người. Ngày mai ta sẽ đăng chương tiếp a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.