Chương trước
Chương sau
Từ lúc Âu Dương Vũ đến Tây Lăng quốc, bao nhiêu là phong ba bão táp cứ dồn hết người nàng, mọi chuyện nàng chưa kịp ra tay thì Dạ Trọng Hoa đã thay nàng đối phó xử lý, từ chuyện nha hoàn của hoàng hậu vụn trộm bị hắn hành hạ đến chết hôm nay nàng muốn xem Dạ Trọng Hoa sẽ xử lý như thế nào về chuyện nàng đem hai mỹ nữ này về phủ. Âu Dương Vũ còn phải ở lại cung của hoàng hậu dùng bữa tối mới được rời đi, nàng chỉ cảm thấy hai lỗ tai của mình đã muốn bùng lên chịu không nổi. Âu Dương Vũ trong lòng chửi rủa không ngừng.
Âu Dương Vũ sau khi ăn bữa tối xong cuối cùng cũng được bà ta cho phép rời đi, hai lỗ tai của nàng lúc này mới được thanh tĩnh một chút. Nàng nghĩ sau khi kết thúc ba tháng ở đây, nàng nhất định phải tìm cách chạy trốn, nàng mà phải gặp lại bà ta thêm nhiều lần nữa, chắc nàng điếc luôn không chừng.
Trúc Lục đứng ở ngoài cung lo lắng thám thính tình hình, chỉ sợ Âu Dương Vũ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nàng định lập tức tìm Vương gia để nghĩ cách giải thoát nàng. Cho đến giữa trưa, nàng rốt cuộc mới nhìn thấy Âu Dương Vũ từ từ đi từ bên trong đi ra, đi theo phía sau còn có hai vị nữ tử dáng vẻ tươi tắn, mặn mà, da dẻ nõn nà, mặt mày như họa, hai nàng đều là những mỹ nữ thượng đẳng. Mỹ nhân với vòng eo thon gọn, dáng người lả lướt, một người thì mặc một bộ xiêm y màu thiên thanh, trông vô cùng thuần khiết yểu điệu, một người thì mặc bộ xiêm y màu vàng nhạt với tà váy dài tươi trẻ như đóa lan rừng, dáng người mềm mại như cành liễu, trông thật thướt tha. Trúc Lục nhìn hai vị mỹ nhân đi theo sau Âu Dương Vũ, trong lòng không khỏi có vài phần nghi hoặc, ngay lập tức đưa mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ thấy bộ dáng tò mò của Trúc Lục, chỉ biết cười trừ: “Đi thôi.”
Trúc Lục nghe vậy liền vẫy tay về phía cỗ kiệu cách chỗ các nàng không xa ý bảo đến đây, Âu Dương Vũ lúc này lên tiếng nói: “Không cần, bản cung đột nhiên muốn đi dạo, chi bằng cùng nhau đi đi.”
Âu Dương Vũ xoay người nhìn về phía hai vị mỹ nhân kia cười lấy lòng: “Hai vị muội muội không ngại chứ?”
Hai vị mỹ nhân đưa mắt nhìn nhau, thần sắc sợ hãi: “Dân nữ không dám!” Trúc Lục ngẩng đầu lên cay độc nhìn hai vị nữ tử kia, tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng vẫn phân phó cho cỗ kiệu trở về trước, nàng sợ Âu Dương Vũ phải phơi nắng bên ngoài liền lập tức cầm quạt che lên phía trên cho Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ đi ở phía trước, phía sau hai vị mỹ nhân vẻ mặt cũng tỏ ra kinh ngạc đứng đó nhìn, nhưng khi thấy Âu Dương Vũ đã đi xa được một đoạn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đuổi theo nàng. Đường từ hoàng cung trở về Ninh vương phủ cũng không phải là quá xa, có điều cũng mất đến nửa canh giờ mới đến.Nhưng Âu Dương Vũ lại cố tình thả bộ đi sai đường, đi tới đi lui đã quá ba canh giờ mà vẫn chưa thấy đích. Âu Dương Vũ là đặc công đã được huấn luyện trong nhiều hoàn cảnh tình huống khắc nghiệt cho nên sức chịu đựng rất khá, thế nhưng không may cho hai vị mỹ nhân này từ xưa đến nay chỉ biết qua đánh đàn hát múa, đôi chân mềm mại lả lướt kia chưa bao giờ phải chịu đựng đi một quãng đường xa như thế. Âu Dương Vũ thấy vậy cố tình đi nhanh, các nàng cũng bối rối bám đuôi theo cùng với Âu Dương Vũ, đi được khoảng thời gian dài, hai chân hai mỹ nhân đều đã muốn rụng rời đi, đau đớn hai bên mắt cá chân, trên mặt cũng đầy mồ hôi thoát ra, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt. Trúc Lục cũng thở hổn hển cùng đi bên cạnh Âu Dương Vũ, nhìn thấy vẻ thản nhiên có chút sảng khoái của Âu Dương Vũ liền thấp giọng nói: “Vương phi, người cố ý làm vậy sao?””Hả?” Âu Dương Vũ cười như có như không nhìn qua Trúc Lục.
Trúc Lục hắc hắc cười nói: “Vương phi, bây giờ hai người bọn họ tóc tai đều rối loạn, đi đứng đã có chút khó khăn thất thố, hay là chúng ta hồi phủ đi?”
“Vậy ngươi về một mình đi?”
“Hả! Nô tỳ không dám. Nếu không thì chúng ta trở về đường cũ đi về phủ đi?”
“Không cần, cứ tiếp tục đi.” Âu Dương Vũ mặt mày mang ý cười sau đó cũng tha cho các nàng trở về phủ. Quay đầu,thì đã thấy hai vị mỹ nhân đã lấy khăn tay của mình ra lau chà lên mặt, thần sắc trông rất là chật vật.
Trúc Lục nhìn hai vị mỹ nhân bây giờ một chút hiền thục yêu kiều lúc nãy cũng không còn. Ây da, vương phi a, người đúng thật là lợi hại! Âu Dương Vũ đi bộ một quãng đường xa nên cũng vô cùng khát nước. Nhìn thấy ở trên bàn thạch phía xa kia có một bộ trà, liền nhanh chóng đi qua đó tự mình rót một ly. Sau đó ngẩng đầu lên thì liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm dò xét của Dạ Trọng Hoa, hắn hình như cũng vừa từ đâu đó trở về, trên người bộ triều phục còn chưa có kịp cởi ra, càng mang một cảm giác cuồng ngạo khiến cho người khác không kiềm chế được sự ngưỡng mộ. Hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào mắt nàng, bên môi gợi lên ý cười tà mị. Âu Dương Vũ nhìn thấy hắn sau đó trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, loại tức giận này ngay cả chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ. Nàng buông ly trà xuống, quay đầu bước đi, Dạ Trọng Hoa nét mặt nhanh chóng biến đổi, hắn vốn định cùng nàng cho rõ ràng một số chuyện, chưa kịp nói gì thì đã thấy nàng như thế nào lại tức giận, Dạ Trọng Hoa từ trước đến nay làm bất cứ chuyện gì cũng đều rõ ràng, nay thấy thái độ vô cớ của nàng, trong lòng cũng khó tránh khỏi sự bực dọc, hắn nhanh tay ngăn chặn bước chân của nàng,thuận thế ôm nàng vào lòng, cười nói: “Ai khiến Vũ nhi tức giận?”
Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong viện có nhiều người thế này mà hắn ôm ôm ấp ấp nàng mờ ám vậy còn ra thể thống gì, nàng dùng sức đẩy hắn ra, cố tình nở một nụ cười tươi, nhìn Dạ Trọng Hoa nói: “Này nha, đây chính là hai mỹ nhân mà hoàng hậu nương nương có lòng tốt ban ngươi, ngươi phải trân trọng thật tốt nha.” hai vị mỹ nhân nhìn lên vị Ninh vương gia mà hoàng hậu đã phân phó cho các nàng phải hầu hạ cho thật tốt đứng ở trước mắt, so với trong tưởng tượng thì người này quả thực tuấn tú tiêu sái vô cùng, đặc biệt có nụ cười nhoẻn miệng đầy tà mị yêu nghiệt kia khiến cho trái tim bao nữ nhân phải xao xuyến khi nhìn nó. Các nàng lúc trước là những người nghèo khổ, dựa vào sắc đẹp của mình mới có đủ tư cách được người trong hoàng thất chú ý, nay nhìn thấy Ninh vương điện hạ anh tuấn như thế này, trái tim các nàng đều đập chệch hướng cảm thấy ngọt ngào. Các nàng nhanh chóng sửa sang lại xiêm y, vuốt lại mái tóc đã rối bời, có chút thẹn thùng nhìn Dạ Trọng Hoa, âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên: “Vương gia.”
“Dân nữ Liên Hoa.”
“Dân nữ Vân Sầm, khấu kiến vương gia.” Thanh âm ngọt đến cực điểm lại còn kèm thêm nụ cười duyên dáng. Dạ Trọng Hoa lúc này mới phát hiện ra trong viện không biết khi nào có có thêm hai nữ tử xa lạ, hắn ban nãy còn tươi cười một chút, sau khi chứng kiến cảnh này tròng mắt tối đen lại đạm mạc vô cùng. Xung quanh người hắn như được bao phủ bởi một lớp sương lạnh dày đặc u ám, khuôn mặt trở nên lãnh đạm, quỷ dị. Hắn giờ phút này trông cực kì đáng sợ, cứ như Diêm la dưới địa ngục, hai vị mỹ nhân nhất thời cứng người, khuôn mặt vặn vẹo đi trông thật buồn cười. Dạ Trọng Hoa khóe môi giơ lên, cười lạnh nói: “Mỹ nữ sao, đúng là trong phủ cũng đang thật sự thiếu mỹ nữ.”Âu Dương Vũ bước chân dừng lại, một cỗ hương vị chua xót nhức nhối tràn lan trong trái tim nàng.
Hai vị mỹ nhân đang nghe được những lời đánh giá của Dạ Trọng Hoa trên mặt xuất hiện niềm vui sướng, Dạ Trọng Hoa không một chút liếc nhìn hai người đó, đưa mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Âu Dương Vũ nói: “Có vài hộ về trung thành và tận tâm của Ninh vương phủ chúng ta đến nay vẫn còn chưa cưới vợ, bổn vương thấy các ngươi quả là lựa chọn thích hợp với bọn họ.”
Tâm trạng đang ở trên thiên đường thì ngay lập tức bị nhưng lời nói sau đó của Dạ Trọng Hoa đạp xuống địa ngục, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, mỹ nữ thân mặc áo màu vàng nhạt lập tức bắt lấy làn váy Âu Dương Vũ cầu xin: “Vương phi, hoàng hậu nương nương đã phân phó cho chúng tôi đến hầu hạ vương gia. Chúng ta không cầu danh phận, chỉ cần...”
Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, đúng là muốn có được nam nhân thì việc gì các ngươi cũng dám làm, bất quá đối với thủ đoạn của các ngươi cũng chỉ có vậy, nàng còn chưa kịp lên tiếng dạy dỗ thì lại nghe được âm thanh lạnh lùng vang lên từ phía Dạ Trọng Hoa: “Vậy sao? Dám thay Ta quyết định sao? Các ngươi cho rằng bổn vương bảo các ngươi gả cho hộ vệ thì bất công cho các ngươi?”
“Nếu không muốn, Bổn vương không ngại đưa các ngươi đi ra biên ải.”
Hai vị mỹ nhân vừa nghe đến hai từ biên ải với ngữ khí đáng sợ âm trầm của Dạ Trọng Hoa lập tức không dám có bất cứ động tác gì tiếp theo, cắn răng nói: “Dân nữ đương nhiên là nguyện ý.”
“Vậy sao? Nguyện ý rồi thì đứng lên.” Dạ Trọng Hoa lệnh cho hai vị hộ vệ ở cửa đến, ban thưởng hôn sự cho bọn họ, hai vị hộ vệ vừa nhận được phần thưởng của Dạ Trọng Hoa thì ngay lập tức mắt chữ o mồm chữ a, không thể tin được chuyện gì đang diễn ra trước mắt, bọn họ vốn là hai huynh đệ song sinh, bởi vì tướng mạo xấu xí, đến nay vẫn chưa có một nữ tử nào nguyện gả, giờ phút này nghe được tin như vậy đương nhiên bọn họ mừng còn không kịp, lập tức hai người đồng thời quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Tạ vương gia!”
Thanh âm to,rõ ràng quả thực được huấn luyện rất tốt. Hai vị mỹ nhân nếu như lúc này còn hy vọng có thể cứu vãn được tình hình thì giờ phút này tuyệt vọng khôn cùng. Hai vị mỹ nhân ngay lập tức cảm thấy hai chân của mình mềm nhũn đi té ngồi dưới đất, thần sắc ngây dại ra, cuối cùng không nói lên lời. Âu Dương Vũ chậm rãi đi tới, đương nhiên những lời phía sau đó của Dạ Trọng Hoa nàng nghe không sót một chữ, trong lòng đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn lên. Dạ Trọng Hoa cũng không quan tâm nhiều đến tâm trạng của hai vị mỹ nhân đó vì căn bản hắn từ đầu đã không muốn có bất cứ dính dáng gì đến những hạng người như các nàng đó, liền sải bước đi đến bên cạnh Âu Dương Vũ lơ đãng nói: “Vũ nhi, ta có ngửi thấy mùi dấm chua đâu đây, thật chua?”
Âu Dương Vũ hừ một tiếng, nhìn về phía nơi khác: “Không có, chắc mũi vương gia có vấn đề rồi.” Dạ Trọng Hoa cúi đầu nở nụ cười, khẽ đặt cằm của hắn lên vai nàng: “Sao vậy? Vũ nhi không hài lòng với quyết định của bổn vương?”
Âu Dương Vũ trêu ghẹo nói: “Hộ vệ của Ninh vương phủ thật là sung sướng a, có những hai mỹ nhân này làm tri kỷ quả thực hạnh phúc không gì bằng.” Dạ Trọng Hoa nở nụ cười càng thêm sâu hơn,một lúc lâu mới nói: “Phụ hoàng và hoàng hậu rất hay ban nữ nhân tới đây, đúng lúc hộ vệ trong phủ này vẫn chưa có hôn sự, cho nên ta đương nhiên phải tạo cơ hội cho bọn họ rồi” Âu Dương Vũ xoay người lại, cũng cười nói: “Chả trách sao hộ vệ trong phủ này lại trung thành tin tưởng ngươi đến vậy!” Dạ Trọng Hoa chỉ có còn biết nhìn Âu Dương Vũ bất đắc dĩ cười, cùng Âu Dương Vũ sánh vai đi dạo trên con đường nhỏ hẹp.”Ai, nếu trong trường hợp tất cả những hộ vệ đã có vợ hết rồi, ngươi sẽ xử lý hai mỹ nữ đó như thế nào?”
“Thắc mắc sao? Bổn vương không ngại sai người đem các nàng đến ném ở một nơi nào đó?”
“Sau đó từ từ mà hưởng thụ các nàng sao?”
Dạ Trọng Hoa bật cười thành tiếng, đặt trán của mình áp sát vào trán của Âu Dương Vũ, trán áp trán, mắt nhìn mắt thủ thỉ:“Vũ nhi, nàng nói ta phải làm như thế nào mới tốt đây? Bổn vương nếu nói muốn nàng, nàng có nguyện ý không?”
Âu Dương Vũ không có nói gì, muốn muốn cái con khỉ! Sắc mặt của nàng từ từ hồng sau đó đỏ lên, muốn lui về phía sau, Dạ Trọng Hoa cũng không có ý định buông tha, hai tay như là kìm sắt ôm chặt lấy thắt lưng nàng ép cả người nàng ở trong ngực mình.
Âu Dương Vũ có chút giãy dụa, thấp giọng thở dài một hơi, nếu như ngươi là một nam nhân bình thường thì tốt biết mấy.
Hoàng hậu vốn tưởng rằng hai vị mỹ nữ mà mình đã phân phó ấy sẽ đến náo động toàn bộ Ninh vương phủ, nhưng một chút tin tức cũng không có, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đang suy nghĩ mông lung thì Lý Cung từ đâu tiến vào thấp giọng hô: “Hoàng hậu nương nương!”
“Chuyện gì vậy? Cung nhi?” Hoàng hậu từ trước đến giờ rất yêu thương con cháu trong gia tộc mình cho nên đối với Lý Cung nàng dùng những cử chỉ ôn nhi, vẻ mặt ôn hoà, chậm rãi hỏi han.
Lý Cung mục đích hôm nay đến đây tìm hoàng hậu vốn là để thay Lý Vân Phỉ lấy lại công đạo, hoàng hậu nương nương lúc trước có ban cho Dạ Phi Hi hai vị nữ nhân, hai vị nữ nhân này ở trong phủ gây nên biết bao nhiêu phiền phức rắc rối khiến cho Lý Vân Phỉ vốn thân là chính phi của Tứ hoàng tử mà phải chịu nhiều ủy khuất, bây giờ muội muội hắn vì tức tưởi chịu không được tóm gói quay trở về nhà mẹ đẻ. Hắn vốn muốn thuyết phục hoàng hậu nương nương thu hồi lệnh đã ban, nhưng hắn không ngờ rằng hoàng hậu nương nương vốn là muốn làm cho Âu Dương Vũ mất ăn mất ngủ.
Nói đi lại lại thì hết thảy tai họa đều là do Âu Dương Vũ gây nên!
Hắn khẽ nhíu mày nói: “Hoàng hậu nương nương, Vân Phỉ nhiều ngày qua thân thể không được khỏe, cho nên không thể đến đây thường xuyên để thỉnh an hoàng hậu nương nương.”
“Ai, vậy sao? Đứa nhỏ Vân Phỉ này thân thể nếu đã không được tốt, vậy để lát nữa ta đặc biệt mới thái y qua đó kiểm tra một chút.”
Lý Cung cắn răng: “Tất cả đều là bị Âu Dương Vũ chọc tức!”
“Thật sao?”
“Cung Nhi đã nghĩ ra được một kế có thể khiến cho Âu Dương Vũ thanh bại danh liệt!”
Hoàng hậu nhìn bộ dạng kiên định của Lý Cung, ánh mắt ngay tức khắc sáng ngời!
Âu Dương Vũ nhận được tấm thiếp mời của Lý Gia, tiệc sinh nhật lần thứ năm mươi của Lý Hiển Diệu, muốn mở tiệc chiêu đãi các vị khách quý. Âu Dương Vũ nhìn thoáng qua tấm thiếp mời, sau đó ném sang một bên, sinh cái gì mà nhật cơ chứ, yến hội cái gì, nàng ghét nhất là tiệc tùng ồn ã thế này.
Dạ Trọng Hoa đúng lúc quay trở về phòng thấy Âu Dương Vũ uể oải dựa vào lưng ghế, bên cạnh là một tấm thiếp mời màu vàng, hắn liếc mắt một cái, cười nói: “Thế nào, không muốn đi?”
“Không muốn.” Âu Dương Vũ ăn ngay nói thẳng, “Phiền phức.”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên nhìn nàng mở miệng: “Không đi thì không đi.”
Âu Dương Vũ miễn cưỡng giơ mí mắt: “Sao có thể nói không đi là không đi được, tiệc này là do đích thân hoàng hậu nương nương chủ trì, nếu như ta không đi thì không phải sẽ mang thêm một tội danh là cố ý làm mất mặt hoàng hậu hay sao?.”
“Đừng bận tâm, có ta đây.” Dạ Trọng Hoa nhìn sâu vào đôi mắt nàng với biết bao sủng nịch.
Âu Dương Vũ không khỏi thở dài một hơi: “Nghe nói Lý phủ là một nơi xa hoa tráng lệ nhất nhì kinh thành, ta cũng muốn nhân dịp này đến mở rộng tầm mắt một lần.”
“Ta đi cùng ngươi.”
“Ai, đến đó phải gặp những loại người mà cả đời này ta không bao giờ muốn gặp thật là tức chết đi được.”
Lý Hiển Diệu cùng hoàng hậu là hai huynh muội ruột thịt, địa vị hắn trong hoàng thất không ai có thể xem thường, lần đại thọ lần thứ năm mươi của hắn, người muốn đến tham gia yến tiệc của hắn đương nhiên là đông vô kể, có thể bất chấp cả tính mạng phá cửa xông vào, nhưng hôm nay lại do đích thân hoàng hậu nương nương chủ trì đại thọ này cho nên không có thiếp mời cũng đừng mong bước chân vào phủ nửa bước.
Âu Dương Vũ là con dâu của hoàng thất, cho nên mỗi động tác cử chỉ lời nói của nàng đều có ảnh hưởng lớn đến mặt mũi của hoàng thất, cho nên chính vì điều đó nàng phải nhẫn nhịn diễn một phen, vì Dạ Trọng Hoa và cũng vì bản thân mình. Bởi vì đại thọ hôm nay không biết vì duyên cớ gì lại phân ra làm hai khu đó là khu dành riêng cho những vị hoàng tử công tử, còn đi thêm cách đó vài thước chính là khu dành riêng cho các vị thiên kim công chúa trong hoàng thất. Cho nên vừa bước vào Lý phủ, cả hai người bọn họ phải tách nhau ra. Dạ Trọng Hoa nhanh chóng kéo nàng lại khẽ vuốt mớ tóc bị gió thổi lên làm cho hỗn độn vào bên tai cuối xuống thì thầm: “Nếu chán thì kêu Trúc Lục đến tìm ta, ta đưa nàng về.”
“Ừm.” Ngón tay lạnh lẽo của Dạ Trọng Hoa lơ đãng lướt qua khuôn mặt của Âu Dương Vũ, khiến nàng không tự chủ được đỏ mặt lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.