Âu Dương Vũ nhìn đám rắn ghê tởm phía trước, cảm thấy da đầu có chút run lên, thậm chí là ghê tởm muốn nôn. Dĩ nhiên nàng biết, giờ phút này bản thân mình không được phép sợ hãi. Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không khống chế được tái nhợt đi, thoáng cứng đơ, tay nàng run run nắm chặt con dao găm trong tay. Hiển nhiên Dạ Trọng Hoa cũng đã phát hiện tình huống lúc này, hắn nhanh chóng kéo Âu Dương Vũ ra sau đưa tay ôm lấy nàng trong lòng che chở trước người, từ trong lòng nhanh chóng lấy ra chai lưu hoàng Âu Dương Vũ đưa cho hắn, nhanh chóng vẫy ra phía trước. Sau đó kéo Âu Dương Vũ lui lại mấy bước, đứng ở phía sau vách, chỉ thấy đám rắn đối diện chậm rì rì lội tới, đến chỗ lưu hoàng liền không dám đi về phía trước, chỉ là chậm rãi vươn thân thẳng đứng, lập tức nhảy lên cao đột nhiên hướng về phía bọn họ. Dạ Trọng Hoa nắm tay kéo Âu Dương từ từ lui xuống từng bước, đoạt lấy con dao găm trong tay Âu Dương Vũ trực tiếp nhắm đến khúc thân thứ bảy của nó nhẹ nhàng dứt khoát chém đi, con rắn lúc này run lên sau đó không một chút cử động. Dạ Trọng Hoa giơ tay nhanh chóng đẩy Âu Dương Vũ tránh xa nơi này, một mình hắn đem con dao găm thuận thế giơ lên tiêu diệt hết những con rắn trước mặt. Những con rắn khác sau khi chứng kiến đồng loại của mình bị lưu hoàng giết chết như vậy, liền lập tức kích động một phen bò lên, nhưng cũng không dám đi lướt qua vùng lưu hoàng kia, chỉ có thể phi ra công kích bọn họ. Đàn rắn đột nhiên công kích cùng một lúc trước lúc trước, có điều số lượng không có giảm đi là bao, ầm ầm từng con một rơi xuống đất liên tiếp, cũng có vài con bị dính phải lưu hoàng chết tại chỗ. Dạ Trọng Hoa thấy thế liền phải công kích vừa nhanh gọn vừa nhìn xung quanh tứ phía, thấy được một con đang hướng về phía mình, nhanh chóng giơ con dao găm lên chém qua nhưng lại trượt tay, hắn lập tức né qua một bên, huyệt động thật sự không lớn, Dạ Trọng Hoa thi triển gần như hết sức lực, không bao lâu sau, băng gạc trên tay hắn đã nhiễm một chút máu. Dạ Trọng Hoa cũng không quan tâm, chỉ chuyên tâm cố hết sức chiến đấu, đám rắn này vì hiểu ra địa bàn ở đây nên sau khi bị quật ngã như vậy cũng từ từ bò dậy, Dạ Trọng Hoa càng về sau khả năng đánh trúng vào đám rắn đó càng ít. Dạ Trọng Hoa lại một lần nữa đem con dao găm cắm vào xuống bùn đất, vừa muốn đứng dậy dùng chút sức lực tiêu diệt hết chúng liền thấy trên đỉnh đầu một con rắn khổng lồ từ đâu bay xuống, thấy tình huống trước mắt như thế, Dạ Trọng hoa định dùng nội lực của mình đánh trả thì đã thấy nó bị cái gì đó đánh trúng sau đó đau đớn rơi xuống đất chết tươi. Âu Dương Vũ hướng về phía Dạ Trọng Hoa hô to: “Trở về, dùng cái này đi!” Dạ Trọng Hoa nhanh chóng trở lại, tới bên cạnh Âu Dương Vũ, cúi đầu nhìn thấy trong tay Âu Dương Vũ đang cầm một loại cung tiễn nhỏ, có điều không phải là do rèn đúc mà thành, kỳ thật cây cung trong tay Âu Dương Vũ cầm là cây cung tiễn bằng gỗ. Dạ Trọng Hoa liền cầm lấy dồn hết trọng tâm vào lực tay nhắm ngay con rắn đang bò lại về phía này đánh rơi xuống.Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra một cây cung tên khác, đem đưa tới tay Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa tiếp nhận, khai cung hướng về phía đám rắn kia phóng tới, Dạ Trọng Hoa bắn tên vô cùng chuẩn xác, vốn lúc này rắn cũng không còn nhiều lắm, mà Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa hết lực phối hợp với nhau, chàng giương cung tiêu diệt, nàng hỗ trợ cấp tên, cho đến khi trên mặt đất lúc này chỉ thấy toàn là xác với xác đám rắn nằm chất ngổn ngang. Âu Dương Vũ nhìn cả một tập đoàn rắn trước mắt, nghĩ rằng trong cái động này không chỉ có chỗ này có rắn, đám rắn này chắc chắn vẫn còn ở những chỗ khác nữa, nghĩ vậy liền ngẩng đầu nhìn Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa đương nhiên cũng có cùng ý nghĩ như nàng, liền cúi đầu nhìn Âu Dương Vũ nói: “Vũ nhi, còn lưu hoàng không?” Âu Dương Vũ nghe vậy từ trong lòng lấy ra một lọ khác, nói: “Là lọ cuối cùng.” Lưu hoàng này, Âu Dương Vũ vẫn chưa chuẩn bị nhiều, bây giờ cũng không có nhiều thời gian để điều chế cho nên chỉ còn có duy nhất một lọ. Dạ Trọng Hoa gật gật đầu, nói: “Cầm đi.” Âu Dương Vũ cầm lưu hoàng trong tay giữ trong lòng, ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Trọng Hoa đang dùng con dao găm gạt con rắn ở giữa ra. Dọc đường Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa rửa sạch vết máu trên người, sau đó tiếp tục đi bên cạnh Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa đứng dậy kéo lấy tay Âu Dương Vũ, hai người đối diện nhau gật gật đầu sau đó tiến về phía trước. Kỳ quái, hang động càng đi vào bên trong không gian càng mở rộng, không giống như phía sau, cũng không còn ẩm thấp. Hai người càng ngày đi càng nhanh, không chậm rãi thong thả như ban đầu. Ước chừng đi được khoảng một lúc, Âu Dương Vũ đột nhiên thấy được luồng ánh sáng nhỏ phía trước, đưa mắt liếc nhìn Dạ Trọng Hoa sau đó hai người đi nhanh đến đó. Thứ ánh sáng ấy càng ngày càng sáng, tầm nhìn mỗi lúc một mở rộng, hai người đưa tay lên mắt che đi luồng ánh sáng chói lóa đột ngột ấy chạy tới đó càng lúc càng gần. Cuối cùng trải qua một trận chói mắt vừa rồi, hai người từ từ chậm rãi mở to mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt làm cho bất ngờ. Chỉ thấy trước mắt là một mảnh hồ nước, mặt hồ này thản nhiên lượn lờ dường như có một chút tĩnh lặng của mùa thu, ở giữa hồ có một hòn đảo núi đá, núi đá này dài với đầy các loại hoa cỏ, cùng lắm là cũng chỉ thấy được những thứ nhỏ xíu ở giữa núi đá, màu trắng của những đóa hoa trong suốt, màu xanh nhạt của lá cây, thoạt nhìn vô cùng trong sáng tuyệt mỹ, lúc này chỉ này giữa đám hoa cỏ đẹp lung linh đủ loại màu sắc kia có một loài cây đứng ngạo nghễ ở bên trong, hoa cỏ xung quanh như bao bọc nó, làm nền cho sự tồn tại của nó. Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa sau khi phục hồi tinh thần, nhấc chân ra khỏi động, thì ngay lập tức nghe thấy tiếng động ầm trời nghe như tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy hai cánh cửa đá đã được đóng lại khép kín. Âu Dương Vũ liếc nhìn Dạ Trọng Hoa, nơi này chắc chắn có điều gì đó kỳ quái. Âu Dương Vũ phục hồi lại tinh thần, đem tầm mắt hướng về phía núi đá nơi có những loài cây hoa kì lạ, những loài hoa này không giống với những loài hoa bình thường. Vừa định nói gì đó với Dạ Trọng Hoa thì trong đầu liền nghe thấy tiếng hưng phấn của Tiểu Kỳ Lân thốt lên: “Chủ nhân, đó là Bạch Đà La a!”Âu Dương Vũ kinh ngạc hô ra tiếng: “Bạch Đà La?” Dường như phát giác được âm thanh của nàng, Dạ Trọng Hoa nghe vậy, dường như nhớ ra điều gì lên tiếng giải thích: “Tương truyền ở khu vực biên giới thời cổ có rất nhiều loại hoa đà la, loài đà la này chia làm hai loại thứ nhất là loại đà la độc, hay còn gọi là cà độc dược, loại này khi bị trúng độc, người sẽ có triệu chứng mờ mắt, tim đập nhanh, môi miệng khô, khô cổ đến mức không nuốt và không nói được. Chất độc tác động vào vùng bên trong đầu, có thể gây chết người do hôn mê. Mặc khác loại thứ hai công dụng hoàn toàn ngược lại là loại Bạch Đà La có tác dụng cải tử hoàn sinh, có điều loài hoa này theo thời gian đã dần dần biến mất, chẳng lẽ đây chính là loài cây mà người đời đã nhắc đến? Có tác dụng cải tử hồi sinh.” Tiểu Kỳ Lân vốn định giải thích cho Âu Dương Vũ nghe, thì lại bị Dạ Trọng Hoa cướp lời trước, cũng không giận, chỉ nói với Âu Dương Vũ: “Chủ nhân, hắn nói rất đúng, loại bạch đà la này có thể cải tử hồi sinh. Chủ nhân, ngươi hái nó đi sau đó trồng vào trong tùy thân không gian, sau này chúng ta sẽ thu hoạch làm thuốc quý.” Âu Dương Vũ vốn là người rất yêu thích, hứng thú với các loại thảo dược, nghe thấy Tiểu Kỳ Lân nói còn có thể gieo trồng mới nhìn sang Dạ Trọng Hoa nói: “Được, Bạch Đà La này ta nhất định phải có, giúp ta một tay.” Dạ Trọng Hoa nhìn bốn phía, không thấy có bất kỳ nguy hiểm gì mới ôm lấy Âu Dương Vũ, nhẹ nhàng bay qua hồ nước đáp xuống ngay giữa nơi Bạch Đà La. Sau khi chân Âu Dương Vũ chạm đến mặt đất thì lập tức ngồi xổm xuống, đưa tay cẩn thận gạt hoa Đà La ra khỏi những bông hoa xung quanh nó, chậm rãi đến dưới gốc hoa Đà La, nhẹ nhàng nhấc ra khỏi mặt đất, Hoa Đà La vốn là loài cây rễ cọc cho nên rất dễ dàng nhổ lên. Âu Dương Vũ nhìn thấy Hoa Đà La trên tay mình, tâm trạng trở nên vui vẻ, hưng phấn. Không có ý định ở lại đây lâu thì đột nhiên trong nháy mắt trời đất rung chuyển. Bốn hòn đảo nhỏ quanh hồ bắt đầu quay cuồng, như một mê trận đang chuyển động. Hồ nước càng lúc càng quay điên cuồng, một lát sau, trong trung tâm xoáy nước xuất hiện một con mãng xà khổng lồ, bọt nước dần dần biến mất, con mãng xà khổng lồ vươn đầu lên đứng lặng lẽ trong nước, mở miệng đầy răng nanh cảnh cáo đe dọa. Âu Dương Vũ cầm lấy Bạch Đà La nhanh chóng cất vào lòng, đứng dậy đi đến bên cạnh Dạ Trọng Hoa đứng nhìn cảnh tượng kinh hãi trên. Đất rung núi chuyển vẫn chưa chấm dứt, con mãng xà trước mắt không ngừng điên cuồng gào lên, theo tiếng gào của nó, từ bốn phía xung quanh nhanh chóng xuất hiện rất nhiều con rắn nhỏ, hướng về bốn hòn đảo nhỏ trên hồ nhanh chóng bơi tới. Âu Dương Vũ nhìn trước mắt cảnh tượng đáy lòng có chút sợ hãi, đối mặt với kẻ địch nàng có thể không sợ, nhưng khi nhìn thấy cả đàn rắn đang chầm chậm lại gần ở khắp mọi nơi, nàng không khỏi run sợ đến nổi da gà. Cuối cùng con mãng xà cũng chấm dứt màn gào thét của mình và cũng chính lúc này nó bắt đầu mở cuộc công kích. Nó cong cái đuôi khổng lồ của mình từ trong hồ liều mạng nhằm về phía Âu Dương Vũ quật tới, Dạ Trọng Hoa thấy vậy phản ứng rất nhanh, ôm lấy Âu Dương Vũ nghiêng người chuẩn xác né được cú tập kích trí mạng. Thấy đòn vừa rồi bị trượt, con mãng xà khổng lồ lập tức gào lên, há miệng thổi về phía Âu Dương Vũ.Dạ Trọng Hoa thấy mãng xà tiến đến mới nhanh chóng rút con dao găm trong tay, phi thân nhẹ nhàng lên trên đầu mãng xà, một cước đập nát hai cái sừng trên đầu nó. Con mãng xà thấy đầu mình bị tập kích thì trở nên điên cuồng hơn, dùng sức lắc đầu như muốn Dạ Trọng Hoa dừng mọi hành động lại. Nó lại càng không thể mở lớn miệng kêu to. Dạ Trọng Hoa sớm đã đứng vững trên đầu nó, đôi mắt Dạ Trọng Hoa càng ngày càng lạnh như băng, suy tính một lúc phi thân xuống bám chắc lấy thân con mãng xà thì thấy toàn thân con mãng xà này được bao phủ một lớp da vô cùng sắc nhọn, cổ tay Dạ Trọng Hoa bị ma sát với chỗ da mãng xà rỉ đầy máu tươi. Âu Dương Vũ thấy thế, kêu Dạ Trọng Hoa: “Mau xuống dưới!”. Dạ Trọng Hoa không nhìn Âu Dương Vũ vững tâm kêu lên: “Khúc thứ bảy!” Âu Dương Vũ lập tức hiểu ra, nếu như muốn giải quyết con mãng xà này thì căn bản mấu chốt phải tìm cho ra được khúc thân thứ bảy của nó sau đó chém một đòn chí tử, con mãng xà này sẽ chết, Dạ Trọng Hoa lúc này đứng trên lưng mãng xà là muốn đâm trúng khúc thứ bảy của nó, lúc này con mãng xà giãy dụa với cường độ càng ngày càng mạnh hơn, nếu như không đem sự chú ý của nó dồn lên hết trên người Dạ Trọng Hoa, Dạ Trọng Hoa chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ như vậy, Âu Dương Vũ lấy cây cung tiễn gỗ từ trong lòng ra nhắm ngay con mắt của mãng xà bắn tên. Con mãng xà thấy thế lập tức nhắm mắt lại, nghiêng thân né tránh vì thế một tên vừa rồi của Âu Dương Vũ bị thất bại, nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của mãng xà lên người nàng. Lúc này mãng xà không hề để ý đến Dạ Trọng Hoa vẫn đang cố gắng tìm đến khúc thứ bảy trên lưng mình, chỉ việc hướng về phía Âu Dương Vũ rít gào, tiếng thét của nó như muốn xé rách cả màng nhĩ của Âu Dương Vũ. Trong thời khắc nguy hiểm này, Âu Dương Vũ cố gắng trấn an bản thân, tay nàng vững chắc cầm lấy cây cung tiễn, ánh mắt nàng mang theo một tia tự tin, nàng cầm cung tên tiếp tục bắn loạn xạ lên con mãng xà, con mãng xà không có cách nào phản công được. Trên lưng mãng xà, Dạ Trọng Hoa đã vững vàng ổn định chỗ đứng, chậm rãi đi đến khúc thứ bảy của nó, một tay giơ con dao găm lên cao, dùng sức đâm xuống, mà thân con mãng xà này cứng vô cùng, đâm lần thứ nhất không những vẫn chưa đâm vào trong thịt nó, mà còn vô tình chọc giận thêm nó. So với ban đầu thì con mãng xà càng ngày càng ra sức giãy dụa mạnh hơn, Dạ Trọng Hoa cố gắng đứng vững khống chế từng bước chuyển động của nó, trên tay máu tươi chảy ra, cả người Dạ Trọng Hoa như được bao phủ bởi một màn sương đêm đầy sát khí của Diêm La địa ngục, hắn đưa đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của mình nhắm thẳng đến điểm yếu của mãng xà. Con mãng xà tức giận đến đỉnh điểm mà sức lực của Dạ Trọng Hoa dần dần giảm đi, cả người hắn cố nắm chặt lấy lớp vảy khổng lồ của nó. Dạ Trọng Hoa đưa đôi mắt u ám nhìn về phía Âu Dương Vũ, rồi đột nhiên cười nhạt. Cuối cùng một lần nữa dùng hết khí lực liều mạng một lần, rốt cuộc, phập một tiếng con dao găm kia cùng với dòng máu tươi chảy ra, con mãng xà điên cuồng hét lên một tiếng, dùng lưng của mình quật Dạ Trọng Hoa đã mất hết sức lực kia lên hòn đảo nhỏ kia rơi ầm xuống đất. Lúc này Dạ Trọng Hoa không còn sức lực, chịu không được cú ngã vừa rồi, máu trong người tràn đầy ở cổ họng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.Âu Dương Vũ bất chấp chạy đến bên hắn xem xét tình trạng thương thế của Dạ Trọng Hoa,nhưng lại bị Dạ Trọng Hoa ôm chặt lại bảo vệ trong ngực, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm con mãng xà trong hồ kia. Chỉ thấy trong hồ nước con mãng xà bắt đầu giãy dụa kịch liệt quay cuồng, hoa đẹp nước trời, cuối cùng, ầm một tiếng con mãng xà trở về xuống trong nước. Trên bờ những con rắn nhỏ thấy thế cũng rất nhanh lui về vị trí rồi đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi. Dạ Trọng Hoa thấy mãng xà đã đi rồi lập tức ngã xuống, nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi, hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Vũ cảm giác được sự bất thường của Dạ Trọng Hoa, nhanh chóng quay lại, thấy Dạ Trọng Hoa lâm vào trạng thái hôn mê, vừa muốn giúp hắn nhanh chóng trị liệu, thì chợt thấy lúc này có điều gì đó không đúng. Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh mình lúc này từ từ biến mất, một lát sau nàng nhận ra tầng sương mù dày vừa rồi đột nhiên tan biến, mà nàng cùng với Dạ Trọng Hoa đang ngồi trên một cái sạp bằng gỗ, phía sau là một bể hồ nước, mà phía trước cách đó không xa chính xác là khu rừng ma quái đó, mà giờ phút này sắc trời cũng đã có chút tối đen. Âu Dương Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, hay là rừng cây ma quái này chỉ là do người sinh ra ảo giác mà thành? Âu Dương Vũ sờ sờ trong lòng, quả thật trong người nàng vẫn còn gốc cây Bạch Đà La kia, thôi. Cứ tưởng rằng thiên hạ to lớn thiên biến vạn hóa, nàng thì có trong tay tùy thân không gian lợi hại như vậy, sao lại không thể không sinh ra ảo ảnh được cơ chứ? Âu Dương Vũ quay đầu nhìn chằm chằm Dạ Trọng Hoa đang hôn mê bất tỉnh trong lòng mình, xem ra thương thế rất nặng.Trong mắt nàng hiện lên một tia lo lắng, liền đưa hắn nhẹ nhàng nằm trên mặt đất, một tay lấy thuốc trong người ra chữa trị cho hắn, cũng không ngờ rằng phía sau lại vang lên tiếng bước chân. “Ha ha ha, thật sự đúng là không uổng phí toàn bộ công sức, có điều nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng các người vẫn nằm trong tay bọn ta!” Nói xong một tiếng cười càn rỡ vang lên. Âu Dương Vũ quay đầu lại thì nhìn thấy một đám người áo đen, cầm đầu chính là cái tên vừa lên tiếng, lúc này đang há mồm cười ngặt nghẽo. Tên thủ lĩnh của bọn áo đen nhìn thấy người con gái trước mắt, đắc ý cười, vốn định phụng mệnh tới đây để lấy tính mạng của Ninh vương Dạ Nhị hoàng tử khi hắn ta còn có chút sợ hãi, nào ngờ ngờ ngay cả ông trời cũng động lòng giúp hắn, nhìn thấy tên Ninh vương kia đang bất tỉnh nhân sự nằm trên sạp gỗ, tên thủ lĩnh đắc ý cười ra mặt. Tên áo đen đứng một bên thấy thế cũng bật cười ha ha, nói: “Đại ca anh minh!” Âu Dương Vũ giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn đám hắc y nhân trước mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Ai phái các ngươi đến?” Hắc y thủ lĩnh vừa nghe vừa cười cực kỳ khinh miệt: “Cô lấy bản lĩnh gì mà muốn tôi phải trả lời cô, chỉ cần cô biết rằng, chủ nhân của tôi muốn tính mạng của các người!” Nói xong nhìn Dạ Trọng Hoa liếc mắt một cái, tiếp tục nói: “Thấy các người sắp chết đến nơi rồi, ta từ bi cho các người một cơ hội để nói lời từ biệt?”Âu Dương Vũ cười lạnh một tiếng thì đột nhiên nghe được một tên áo đen khác lên tiếng đề nghị: “Đại ca, huynh xem ả đàn bà này đi, da dẻ hồng hào trắng nõn thế kia, bộ dáng cũng xinh đẹp vô cùng!” Ngữ khí rất đáng khinh. Những người khác vừa nghe cũng lập tức phụ họa, tên thủ lĩnh áo đen nâng tay ý bảo mọi người không cần ầm ỹ, hắc hắc cười hai tiếng nói với Âu Dương Vũ: “Cô gái, cô có nghe không? Nếu như cô hầu hạ huynh đệ chúng ta được thư thái, ta sẽ cho cô một con đường sống, thế nào?” Nói xong liền cười ha ha. Một tên áo đen nghe nói như vậy lập tức nhảy bổ vào tiếp lời: “Đại ca, huynh thưởng thức trước, sau đó đến đệ nha!” “Thứ hai là đệ!” “Vậy đệ là người thứ ba đi!” ... “Chúng ta cùng xông lên đi!” “Ha ha ha!” Lời nói đáng khinh, ánh mắt đáng khinh, Âu Dương Vũ nhìn thấy một đám người ghê tởm trước mắt, thần sắc vẫn giữ nét thản nhiên, đối mặt với loài sinh vật như mãng xà nàng quả thực có chút sợ hãi, nhưng cái đám tép riu này thì..... Đôi mắt xinh đẹp của nàng tỏa ra tia thị huyết, khóe miệng gợi lên một tia cười tà mị, chậm rãi đưa tay vào trong lòng. Hắc y nhân thấy thế trong lòng mừng như điên kêu to lên: “Đại ca, huynh xem, ả đàn bà này muốn tự mình thoát y ha ha ha!” Âu Dương Vũ tiếp tục thong thả thong thả động tác trên tay, ánh mắt dần dần lạnh như băng. Đột nhiên, Âu Dương Vũ đưa trong tay rất nhanh lấy ra, trong tay rõ ràng là một khẩu súng lục AK cầm tay cỡ nhỏ màu bạc. Lúc này bọn họ chỉ thấy cô gái kiều mỵ với mái tóc màu đen dài tung bay trong gió trước mắt này trông vô cùng nghiêm túc mà phẫn nộ, trong tay nàng cầm một thứ gì đó mà từ trước đến nay bọn họ chưa một lần thấy qua, một thứ gì đó màu trắng, sang sáng giống như đến từ địa ngục ma quỷ, khiến cho người ta run sợ. Bên môi nàng vẫn giữ nụ cười đó, đôi mắt kia chẳng khác nào dòng sông băng lạnh vĩnh viễn không bao giờ tan chảy vô tình, lãnh khốc như vậy khí thế cường đại, khiến cho người ta không khỏi sửng sốt. Không nhìn thấy được động tác của Âu Dương Vũ, chỉ nghe được một tiếng “ oành”, tên thủ lĩnh áo đen vốn đang cười quàng quạc đột nhiên hai con mắt trừng lớn, nhìn phía trước ngực mình có một lỗ máu không thể tin được, một lát sau liền ngã ầm xuống đất không hề nhúc nhích cũng không một tiếng kêu la. Những tên áo đen còn lại thấy một màn kinh hãi trên đều trở nên ngây ngốc. Cô gái này, không, ả không phải là người đơn giản. Trên gương mặt xinh đẹp kia tràn đầy lãnh khốc quyết tuyệt, tỏa ra một vẻ quyết đoán khiến cho người khác không cách nào nhìn thẳng được vào đôi mắt đó! Ý cười bên môi Âu Dương Vũ càng trở nên rạng rỡ, tên áo đen đứng một bên kia thấy thế sắc mặt đều tái nhợt, hoảng loạn, nhìn khẩu súng lục AK trong tay Âu Dương Vũ từng bước lui về phía sau, thậm chí là hốt hoảng mà chạy. Âu Dương Vũ chậm rãi đứng dậy, một tay ổn định khẩu AK, khóe miệng cong lên ý cười thị huyết. A! Muốn chạy? Khẩu khí ban nãy đâu rồi?Sát khí bất ngờ tràn ngập bốn phía, Âu Dương Vũ nắm lấy cây súng trong tay, trong lòng có một loại hưng phấn. Trò chơi bắt đầu! Vừa dứt lời oành một tiếng nhắm ngay tên áo đen đang chạy kia, chưa kịp lên tiếng đã ngã xuống đất. Những tên áo đen còn lại lâm vào tình trạng khủng hoảng, “đoàng” “oành” “oành” vài tiếng súng vang lên, còn một tên áo đen cuối cùng quàng quạc ngã xuống đất, không rõ vì sao mình đã chạy trốn ra thật xa rồi mà vẫn chết thế này. Nhìn đám người áo đen giãy dụa dưới đất, dưới ánh trăng khóe môi Âu Dương Vũ cong lên ý cười thản nhiên. Nàng lặng lẽ đứng đó, gió thổi tung bay tà áo nàng, mái tóc cũng bị gió thổi khẽ lượn, bộ dáng của nàng lúc này tỏa ra một ánh hào quang chói lọi không ngờ. Sau khi Vân Thương nhìn thấy Dạ Trọng Hoa giục ngựa chạy đi tìm vương phi của hắn thì lập tức ra lệnh cho đám hộ vệ của hắn đuổi theo ở phía sau, đuổi cho đến khi phát hiện bên cạnh vách núi đá có một mảnh vải còn sót lại từ bộ y phục, cùng với thi thể của vài tên áo đen, đây chẳng phải là mảnh vải từ bộ y phục của Dạ Trọng Hoa hay sao?! Hai con ngươi Vân Thương như mở to ra có vẻ ngỡ ngàng, hai tay nắm chặt lại thành quyền, gân xanh như muốn nổi hết lên, chuyện này không có khả năng xảy ra! Hắn không tin mạnh mẽ đi đến mép vách núi đen, nhìn hồi lâu mới run giọng nói: “Dạ Nhị, ông bà có câu “ người chết vì nghiệp lớn”, ngươi sẽ không dễ dàng ra đi như vậy chứ? Người đâu, theo ta xuống vách núi tìm!” Vách núi đen này quả thật sâu không lường được, Vân Thương mang theo vài người đến thử rất nhiều lần nhưng không cách nào mà đi xuống được bên dưới, liền đi đường vòng từ phía dưới vách núi đen vào, lại chỉ thấy sương mù lượn lờ dày đặc, rất khó đi vào. Thử qua nhiều lần, lúc này Vân Thương cảm thấy bất lực muốn bỏ cuộc, hắn đứng lặng ở lối vào nhìn thấy màn sương mù trước mắt, thì thầm nói: “Dạ Nhị, ta không tin ngươi đã chết, tuyệt đối không tin.” Nói xong xoay người rời đi, cũng không quên phân phó mấy người ở lại trông chừng nơi này. Hôm sau, Vân Thương vẫn kiên trì thức dậy từ sớm, vội vã mang theo vài người xuất phát, tiếp tục tìm kiếm vài manh mối từ vách núi đen. Đang định xuất phát thì một con ngựa từ xa phi đến, sau đó có người quỳ xuống bẩm báo: “Đại nhân, tối hôm qua tiểu nhân đêm ở vách núi đen có phát hiện... Phát hiện...” Vân Thương vừa nghe đến vách núi đen, lập tức hỏi: “Phát hiện cái gì? Nói mau!” “Phát hiện vách núi đen đột nhiên biến mất!” Vân Thương vừa nghe xong thì có chút mơ hồ khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Ngươi nói cái gì mà vách núi đen biến mất hả?” “Chính là ở nơi đó vốn phải có vách núi đen nhưng lại không thấy nữa, rừng rậm ở bên ngoài thì biến thành một cái hồ nước.” Vân Thương cảm thấy có điều bất thường, lập tức lên ngựa, nói: “Đi, chúng ta đến xem thử!” Sau khi Âu Dương Vũ xử lý sạch sẽ hết đám áo đen kia thì quay lại bên cạnh Dạ Trọng Hoa, thấy sắc mặt của hắn ngày càng tái nhợt, sắc trời đang dần dần tối, xem ra chỉ còn cách đưa Dạ Trọng Hoa vào trong không gian để trị liệu cho thật kỹ lưỡng mới được. Tiểu Kỳ Lân thấy sự xuất hiện đột nhiên của Âu Dương Vũ và Dạ Trọng Hoa thì đang tựa vào người nàng hôn mê bất tỉnh, vốn đang cầm quả bóng cao su trong tay thì đứng đực ra, bóng ngẫu nhiên rơi trên mặt đất, nhanh chân chạy hồng hộc đến. “Tại sao trong thời gian ta không theo dõi các ngươi thì lại để hắn bị thương nghiêm trọng thế này?” Tiểu Kỳ Lân đứng một bên tiếc hận nói. Âu Dương Vũ trừng mắt Tiểu Kỳ Lân: “Nhiều lời! Không thấy hắn đang bị thương rất nghiêm trọng à?” Nói xong cũng không kịp để cho Tiểu Kỳ Lân có cơ hội phản bác, phân phó nói: “Nhanh, đến giúp ta đưa hắn tới kho thuốc.” Âu Dương Vũ dìu Dạ Trọng Hoa đi về phía trước, Tiểu Kỳ Lân ở một bên hộc hộc trợ giúp nâng đỡ Dạ Trọng Hoa, thoạt nhìn bộ dáng nhỏ bé như hắn đang nỗ lực cố hết sức. Sau khi vất vả đem Dạ Trọng Hoa tới hiệu thuốc, lập tức đem hắn đặt trên giường, Âu Dương Vũ nhìn thấy Dạ Trọng Hoa ở trên giường nằm sắc mặt ngày một tái nhợt, cái mũi kết hợp với khuôn mặt giống như bị người ta dùng ngọc thạch tỉ mỉ điêu khắc, mặc dù hắn vẫn cứ lẳng lặng nằm im vậy, nhưng cũng khó mà dấu đi vẻ mặt lãnh khốc cùng khí chất vương giả vốn có của hắn. Âu Dương Vũ nhìn hắn giờ phút này, lại có chút rung động kìm lòng không được đưa tay lên khẽ vuốt nhẹ bên sườn mặt hắn: Dạ Trọng Hoa, ngươi nếu như không một mực tìm ta thì sẽ không có lúc lại lâm vào hoàn cảnh như thế này. Âu Dương Vũ nhanh chóng dùng nước khử trùng rửa sạch tay mình, cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Dạ Trọng Hoa, cũng may ngoại trừ vết thương ban đầu ra, trên người hắn cũng không có quá nhiều vết thương nào nguy hiểm. Âu Dương Vũ giúp hắn băng bó miệng vết thương cũ lại. Sau đó cầm mấy viên thuốc đút cho hắn, có tác dụng thanh nhiệt giải độc, bổ khí dưỡng thân. Vân Thương phóng ngựa thẳng đến vách núi đen, đã thấy vách núi đen quả thật biến mất không thấy đâu nữa. Kêu lên một tiếng ghìm ngựa, xoay người xuống ngựa định xem xét tình hình xung quanh thì thấy bên hồ xuất hiện hình bóng của hai người. Vân Thương khẽ chớp chớp mắt, tập trung nhìn vào, thực sự bên hồ có hai bóng người, hình như là một nam một nữ, người đàn ông thì dựa vào người phụ nữ. Vân Thương vốn định không quan tâm đến cảnh tình tứ trước mắt thì chợt thấy người phụ nữ đó nghiêng đầu lại, hắn bất ngờ kêu lên: “Âu Dương Vũ!” Âu Dương Vũ nghe thấy thanh âm vừa rồi quay đầu lại thì thấy Vân Thương nhanh chóng chạy về phía mình, đến trước mặt, thấy Âu Dương Vũ một bên dìu Dạ Trọng Hoa dù không còn hôn mê nữa nhưng sắc mặt vô cùng khó coi, hắn lập tức lên tiếng hỏi: “Dạ Nhị, cậu bị làm sao vậy?” Không kịp để cho Âu Dương Vũ mở miệng, Dạ Trọng Hoa lạnh nhạt lên tiếng: “Vết thương nhỏ. Chuẩn bị xe. Tiếp tục trở về.” Vân Thương nghe vậy nhìn Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, không nói gì thêm nữa, tức khắc xoay người phân phó hạ nhân: “Người đâu, đi chuẩn bị xe ngựa, vương gia đã trở về!” Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Vân Thương không còn mang vẻ bình tĩnh như trước, trong lòng có chút hiểu ra, bất đắc dĩ cười nhẹ. Âu Dương Vũ thì có chút kinh ngạc, tên Vân Thương này từ lúc quen biết hắn đến bây giờ có khi nào thấy bộ dáng kích động của hắn bao giờ đâu. Xe ngựa rất nhanh đã đến, mọi người lập tức đi lên muốn nâng đỡ Dạ Trọng Hoa dậy, đã thấy Dạ Trọng Hoa vẫn gắt gao giữ chặt lấy tay Âu Dương Vũ không buông, một mực đưa mắt nhìn về phía Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ quả thực cũng bất đắc dĩ, nhìn Dạ Trọng Hoa nói: “Ta dìu ngươi.” Dạ Trọng Hoa nghe vậy cười khẽ, lúc này mới nhẹ nhàng buông tay ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]