Chương trước
Chương sau
Trong đầu Tiểu Kỳ Lân ngốc manh này bày ra biểu tình sợ hãi nói: “Tốt nhất bây giờ chăm sóc vết thương cho hắn thật tốt, muốn ra khỏi rừng cây quỷ quái này, hai ngươi cần phải có thời gian để lấy lại sức lực.”
Âu Dương Vũ quả thật muốn chửi thề “ Shit! Chuyện đùa gì chứ, đầu tiên thì bị lạc trong rừng rậm, vất vả lắm mới thoát khỏi một đám sát thủ, bây giờ thì lại đang ở cái chỗ rừng cây ma quỷ gì đó, quay lại nhìn thấy biểu tình của Tiểu Kỳ Lân, đoán chắc rằng trong khoảng thời gian tiếp theo của bọn họ hẳn sẽ không được ngày nào yên ổn.
Tiểu Kỳ Lân thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Âu Dương Vũ, liền nhanh nhảu vỗ vỗ ngực, mở miệng nói: “Cơ mà chủ nhân cũng không cần lo lắng, có ta ở đây mà.”
Âu Dương Vũ tuy vậy cũng vẫn có chút lo lắng, liền tiến vào tùy thân không gian, nhìn thấy Tiểu Kỳ Lân đang lăn lộn trên mặt đất, liền mắt mang hoài nghi ánh mắt tà nghễ nó, Tiểu Kỳ Lân nhìn Âu Dương Vũ ánh mắt, ý thức được chính mình tiền đoạn thời gian mê man bất tỉnh, ngạch, có vẻ có như vậy điểm không dựa vào phổ, liền chuyển khẩu nói: “Vậy sao, thật như vậy sao? Ai mà biết được có chuyện gì đó đột ngột phát sinh cũng nên ha.”
Nói xong hắn có chút xấu hổ thừa nhận gật đầu, gãi gãi đầu.
Âu Dương Vũ hiển nhiên cũng không có tin lời của Tiểu Kỳ Lân này nói, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn đến tòa tháp xa xa kia, lúc này mới nhớ ra bởi vì trong khoảng thời gian Tiểu Kỳ Lân mê man, nàng đã lâu vẫn chưa thăng cấp cho Tiểu Kỳ Lân, đáng tiếc, lần này trên người nàng không có mang theo hoàng kim, nghĩ vậy nàng không khỏi thở dài.
Tiểu Kỳ Lân đứng một bên cẩn thận quan sát vẻ mặt của Âu Dương Vũ, thấy nàng thở dài, liền chạy nhanh đến giơ hai chi ngắn củn của nó lên lay lay vào đùi của Âu Dương Vũ đùi, cọ đi cọ lại, hỏi: “Chủ nhân, ngươi đừng cứ thở dài như vậy cẩn thận có nếp nhăn sẽ nhanh già a!”
Âu Dương Vũ đem Tiểu Kỳ Lân ôm lấy, đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên: “Này, ta bây giờ có rất nhiều ngân phiếu, vốn định chờ ngươi tỉnh lại sẽ đem đi đổi thành hoàng kim để cho ngươi, nhưng bây giờ lâm vào tình cảnh này, ta bây giờ có đổi cũng không được, cho nên không thể giúp ngươi thăng cấp được rồi.”
Vừa nói vừa nhìn lên tòa tháp cao đối diện kia, nhớ tới việc bên trong nó có rất nhiều vũ khí quân sự tối tân hiện đại, bao nhiêu là bảo vật, trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Tiểu Kỳ Lân vừa nghe thấy có ngân phiếu, hai mắt nhanh chóng lấp lánh tỏa sáng, tránh không khỏi việc nuốt nước miếng, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Chủ nhân, ngân phiếu cũng được mà!”
Âu Dương Vũ nghi hoặc hỏi: “Không phải nói nhất định phải là hoàng kim sao?”
Tiểu Kỳ Lân nhất ưỡn ngực, đắc ý nói: “Ta có hệ thống tự động chuyển hóa đơn vị!”
Âu Dương Vũ nghe vậy liền tới gần Tiểu Kỳ Lân, tà cười nói: “Vậy sao lúc đầu ngươi bảo chỉ ăn được có mỗi hoàng kim.”
Tiểu Kỳ Lân lại đắc ý, a khai miệng đều có thể nhìn đến bên trong chỉnh tề nha khẩu, dùng hai móng vuốt gãi gãi mặt: “Đó là bởi vì hoàng kim ăn rất tốt thôi! Mùi vị của nó, ta thích nhất!”Âu Dương Vũ tiến lại càng gần, tiếp tục nói: “Cho nên, ngươi vì muốn ăn hoàng kim, khiến ta phải yêu cầu tên Triệu chưởng quầy kia đổi thành nhiều hoàng kim như vậy rồi vất vả vác về cho ngươi?”
Nói xong câu cuối cùng nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, tiến lên ôm lấy Tiểu Kỳ Lân, “Ngươi có biết hiện giờ ta muốn làm cái gì không? Ta muốn bóp chết ngươi!”
Tiểu Kỳ Lân rốt cục cũng ý thức được Âu Dương Vũ thái độ của nàng có chút không đúng, vội vàng từ từ rụt lui, tưởng đã thoát khỏi móng vuốt của Âu Dương Vũ, cũng không ngờ rằng Âu Dương Vũ lập tức ôm lấy hắn cực nhanh, hắn giãy dụa thoát ra không được, liền cười gượng vài tiếng: “Ha ha, ha ha, chủ nhân, ngươi nhân từ tốt bụng như vậy chắc không phải vì một chuyện nhỏ nhặt này mà giận ta đúng không? Chủ nhân đối với Tiểu Kỳ Lân là tốt nhất!”
Nói xong hắn chớp chớp đôi mắt ngây thơ của mình nhìn Âu Dương Vũ, trong mắt bắt đầu lóng lánh.
Gì đây?! Phô ra cái bộ dạng ủy khuất đáng thương kia, lại còn ở khóe mắt có chút ướt đẫm nữa, muốn lừa tình chủ nhân ngươi à!
Âu Dương Vũ hít một hơi thật sâu, nhìn bộ dạng của Tiểu Kỳ Lân, cuối cùng cũng không nhịn được bật cười ra tiếng. Nàng đem Tiểu Kỳ Lân đặt lên mặt đất, một tay bắt sau gáy nó, một tay từ trong lòng lấy ra ngân phiếu mà nàng đã lấy ra từ trong tùy thân không gian, nhét vào hai móng vuốt nho nhỏ của Tiểu Kỳ Lân, gian nịnh nói: “Ăn đi cho Ta!”
Tiểu Kỳ Lân nhìn Âu Dương Vũ, tội nghiệp cầm lấy đống ngân phiếu trong tay, hé miệng ra bỏ vào miệng, biểu tình —— Haizz, biểu tình mặc dù không hài lòng lắm nhưng cũng thoải mái.
Sau mỗi lần Tiểu Kỳ Lân nuốt, nàng chỉ nghe thấy một thanh âm không ngừng nói: “Chúc mừng ngươi, đã thành công thăng tới cấp sáu.”
“Chúc mừng ngươi, đã thành công thăng tới cấp bảy...”
Đến khi Tiểu Kỳ Lân nuốt vào tấm ngân phiếu cuối cùng kia thì âm thanh vang lên: “Chúc mừng ngươi, đã thành công thăng tới cấp mười.”
Âu Dương Vũ nghe được âm thanh kia phát ra, trong lòng nội tâm vô cùng hưng phấn. Ánh mắt chợt lóe lên, liến chống mắt lên nhìn đôi mắt nhỏ nhắn đen láy của Tiểu Kỳ Lân.
Tiểu Kỳ Lân cũng rất hưng phấn, vui vẻ vỗ hai móng vuốt nói: “Chủ nhân, ta lên cấp mười rồi, chúng ta có thể vào tháp được rồi!”
Hắn nói xong liền nhanh chóng vắt chân lên chạy ở phía trước, Âu Dương Vũ cũng đứng dậy, theo sát sau đó.
Đi qua chiếc cầu treo bằng gỗ lỏng lẻo kia, Âu Dương Vũ nhìn tòa tháp cao trước mắt đề tên “Thất bảo lâu”. Tiểu Kỳ Lân vui vẻ dừng ngay trước cửa, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vũ nói: “Chủ nhân, mau tới đây mở cửa!”
Âu Dương Vũ tiến lên, lấy tay đẩy cửa, lại thấy cửa vẫn không một chút phối hợp theo động tác của nàng mà mở ra, nàng không tránh khỏi nhíu mày.
Gì? Không phải nói có thể đi vào sao? Nghĩ vậy nàng liền dùng hết sức lực đẩy ra nhưng cửa vẫn không nhúc nhích.
Âu Dương Vũ lại đang muốn dùng thêm sức mở ra, lại nghe thấy Tiểu Kỳ Lân nói: “Chủ nhân, cái cổng này có chức năng giống với thế giới hiện đại của người..dùng vân tay để mở ra a!”Âu Dương Vũ dừng lại, tò mò quay đầu nhìn Tiểu Kỳ Lân, chỉ thấy nó rất là kiêu ngạo giơ lên hai móng lên, nhìn Âu Dương Vũ nói: “Chủ nhân, người xem đi, trên cửa kia hai cái Kỳ Lân ấn, nếu như Ta đưa hai móng vuốt này của ta thì sẽ khớp liền a!”
Tiểu Kỳ Lân thần sắc vô cùng kiêu ngạo.
Âu Dương Vũ lúc này mới phát hiện trên cửa có hai cái dấu ấn, lại nhìn thấy hai cái móng vuốt Tiểu Kỳ Lân cao ngạo giơ lên cao, bất giác trên trán nàng nổi gân xanh lên, ẩn nhẫn nói: “Vậy tại sao khi nãy còn bảo ta lên mở cổng hả?!”
Tiểu Kỳ Lân chậm rãi rụt lui, ủy khuất nói: “Ta, ta chỉ là không có đủ khả năng thôi!”
Âu Dương Vũ nhìn lên dấu ấn trên cổng kia, quả thật đúng là với bộ dạng của Tiểu Kỳ Lân nhỏ như thế này làm sao có thể với tới, liền chỉ có thể không nói gì. Nàng khom người vươn hai cánh tay ra, Tiểu Kỳ Lân thấy thế liền vui mừng nhảy vào lòng Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ đứng dậy, Tiểu Kỳ Lân liền dùng sức duỗi thẳng hai tay, nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới được dấu ấn trên cổng kia.
Sau nhiều lần cố gắng, Tiểu Kỳ Lân ai oán xoay người lại nhìn Âu Dương Vũ, kêu lên: “Chủ nhân... Ngươi bắt nạt ta!”
“Ta đúng là bắt nạt ngươi đó, ngươi làm gì được Ta?” Âu Dương Vũ hắc hắc tà ác cười, mặc kệ Tiểu Kỳ Lân ai oán, liền nở nụ cười một hồi lâu mới ngừng lại, nhẹ nhàng đem Tiểu Kỳ Lân nhấc lên cao một chút. Tiểu Kỳ Lân rốt cục cũng có thể chạm đến dấu ấn trên cổng, liền vội mang hai móng vuốt của mình ra đặt vào khớp với mặt trên của con ấn kia.
Móng vuốt của Tiểu Kỳ Lân vừa tra vào con ấn, cánh cổng tháo từ từ chậm rãi mở ra, Âu Dương Vũ chỉ cảm thấy trước mắt có một luồng sáng hiện ra từ bên trong cánh cổng.
Cánh cổng ngày càng mở rộng ra, Tiểu Kỳ Lân từ trong lòng Âu Dương Vũ nhảy ra, đáp xuống đất sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong. Âu Dương Vũ nhớ đến bên trong có rất nhiều vũ khí quân sự nên cũng không chậm trễ đứng nhìn lập tức theo sau Tiểu Kì Lần mà chạy tới.
Vừa mới vào trong, Âu Dương Vũ liền bị ngây người với cảnh tượng trước mắt. Trước mắt nàng bây giờ là cả một kho quân dụng, kho hàng đầy những loại vũ khí quân sự, vũ khí chiến đấu vô cùng hiện đại.
Có các loại kiếm, súng ngắm, súng lục, súng tự động, đoản súng trường, báng súng, súng trường, bên cạnh được trang bị rất nhiều đầu đạn, viên đạn, còn có lựu đạn, ngư lôi, ống phóng rocket vũ khí kiểu mới, còn có một số loại vũ khí được chế tác tinh xảo, sắc bén như móng vuốt, thiết chùy, co duỗi thẳng. Âu Dương Vũ nhìn thấy những thứ vũ khí quen thuộc đó, trong lòng vô cùng kích động.
Tiểu Kỳ Lân vui vẻ chạy xung quanh đống vũ khí bên trong, như thể gặp được bạn tốt. Chạy một vòng xong lại trở về bên cạnh Âu Dương Vũ kiêu ngạo nói: “Chủ nhân, những thứ này là do những người tiền bối của chủ nhân để lại đó nha! Những thứ này vô cùng lợi hại nha!”
Âu Dương Vũ nhìn đống vũ khí vô cùng quen thuộc ở phía trước, sắc mặt vô thức gật gật đầu, trong lòng kích động như con sóng mãnh liệt, nhiều vũ khí như vậy, nếu như nàng đem hết chúng về thế giới hiện đại, chậc chậc, bất luận có là loại kẻ thù nào lợi hại đi chăng nữa, Âu Dương Vũ nàng nhất định sẽ làm bá chủ, thống nhất quốc gia.[ Ảo tưởng....=.=]
Chẳng qua nàng cũng không có dã tâm lớn đến như vậy, nàng chỉ dùng số vũ khí này để phòng thân thôi không có mục đích chính trị gì khác.
Tiểu Kỳ Lân quan sát từng sự thay đổi nhỏ nhặt trên gương mặt của Âu Dương Vũ, biết nàng đối với đống vũ khí này vô cùng hài lòng, liền tiếp tục nói: “Chủ nhân, trên lầu vẫn còn có rất nhiều,..rất nhiều bảo bối a!” Thần sắc của hắn ngày càng kiêu ngạo, thế nhưng ngay lập tức lại trở nên uể oải, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Có điều level của ta hiện nay vẫn chưa có đủ a.”
Âu Dương Vũ nhìn Tiểu Kỳ Lân, nàng hiện tại là dũ phát cảm thấy Tiểu Kỳ Lân rất là thần kỳ, khinh khẽ cười cười, thưởng cho bàn sờ sờ Tiểu Kỳ Lân đầu: “Ngươi đừng lo, chúng ta sẽ từ từ mà kiếm tiền, từ từ mà thăng cấp, dù sao đống bảo bối này cũng có chạy đi được đâu.”
Tiểu Kỳ Lân nghe vậy liền lập tức vui vẻ đứng lên, chạy vòng quanh chân của Âu Dương Vũ sôi nổi kêu lên.
Bởi vì ở lại trong không gian tùy thân hơi lâu cho nên lúc Âu Dương Vũ trở lại bên cạnh Dạ Trọng Hoa thì sắc trời cũng đã trễ, cũng may Dạ Trọng Hoa vẫn còn đang mê man nên cũng không biết.
Âu Dương Vũ ngồi xuống bên cạnh Dạ Trọng Hoa, ngẩng đầu quan sát bốn phía, nhớ tới lời của Tiểu Kỳ Lân nói nơi này là rừng cây ma quỷ. Rừng cây ma quỷ, vừa nghe đến cái tên này thì nàng biết chắc rằng ở cái nơi khỉ gò cò gáy này chả có tốt đẹp gì, không biết có những thứ kinh khủng gì đang chờ bọn họ phía trước nữa?
Dạ Trọng Hoa tỉnh lại thì thấy Âu Dương Vũ ngồi ở bên cạnh mình, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại hình như trong người có vẻ khó chịu điều gì.
Hắn khẽ ho lên, nói: “Đi đâu lâu vậy?”
Âu Dương Vũ bị âm thanh của người bên cạnh làm bừng tỉnh, quay đầu lại đã thấy Dạ Trọng Hoa nửa nằm nửa ngồi dựa vào tảng đá bên cạnh. Thấy thế nàng liền lại giúp hắn một tay điều chỉnh tư thế thoải mái cho hắn. Hắn sắc mặt mặc dù cũng không còn tái nhợt như lúc trước, nhưng cũng còn có chút khó coi.
Thân mang trọng thương như vậy, lại còn phải dưỡng thương trong cái hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, không biết hắn nghỉ ngơi có tốt hay không.
Âu Dương Vũ nhìn thấy thân thể Dạ Trọng Hoa như vậy cũng không tính đem hết chuyện tình rừng rú này để nói cho hắn.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy thần sắc thẫn thờ của Âu Dương Vũ liền biết nàng đang suy nghĩ gì đó, vuốt ve mái tóc của nàng, đem nàng chậm rãi ôm vào trong lòng, trên người hắn tỏa ra mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng thơm ngát, cho dù có đang bị thương, cũng không thể che lấp được sự sáng rọi tuyệt mỹ trong ánh mắt, thâm thúy nói: “Nói đi, Vũ nhi, bổn vương nói không chừng có thể biết chút ít.”
Âu Dương Vũ trầm ngâm một tiếng: “Chúng ta đang ở một nơi được gọi là rừng cây ma quỷ, ngươi đã từng nghe nói qua chưa?”
Dạ Trọng Hoa nghe được ma quỷ cây cối khi sắc mặt liền có chút âm trầm, phượng mâu híp lại, dừng một lát mới nói: “Năm ngoái Bổn vương có nghe nói, tương truyền rừng cây ma quỷ này có một loại thảo dược có thể khiến cho con người cải tử hoàn sinh, rất nhiều người đã thử đến đây để tìm, nhưng đột nhiên cây cối xung quanh đó liền biến mất cùng với bọn họ, mãi đến bây giờ không một ai dám tiến vào nơi này nửa bước.”Nói xong sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Dạ Trọng Hoa luôn tỏ ra thần thái ngạo nghễ tuyệt thế, từ trước đến nay không kiêng kị với bất cứ cái gì, nay nhìn ra được vẻ mặt của hắn lúc này, Âu Dương Vũ trong lòng hiện lên một tia bất an, nàng cúi đầu nỉ non một câu: “Biến mất?”
Dạ Trọng Hoa thản nhiên gật đầu.
Biến mất kia hẳn chắc là lành ít dữ nhiều, thì ra cái chỗ này lại khủng bố đáng sợ đến như thế.
Chỉ có điều.. Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh, núi xanh nước biếc, phong cảnh kiều diễm, tự nhiên mà ấm áp, nơi này cảnh sắc đẹp như tranh vẽ thế này mà lại có thể kinh khủng đến vậy sao?
Thôi, tóm lại cẩn thận một chút vẫn hơn.
Âu Dương Vũ nghĩ thế, nhìn Dạ Trọng Hoa thoáng có chút nhăn mày, cười nói: “Sao thế, vương gia cũng có lúc biết sợ sao?”
Dạ Trọng Hoa nghe vậy cằm khẽ nhếch, bộ mặt ngạo nghễ thiên hạ, khinh miệt nói: “Hừ, những thứ vô dụng đó, bổn vương sợ sao?”
Âu Dương Vũ nghe vậy chỉ cười không nói, quay đầu nhìn nhìn sắc trời, đã là hoàng hôn rồi, đêm nay chuyện nghỉ ngơi như thế nào cũng là một vấn đề lớn. Hôm qua bởi vì không biết cái địa phương này lại nguy hiểm đến như vậy, cho nên trong lòng vẫn an tâm trải qua một đêm.
Tối nay cho dù thế nào cũng không thể an tâm được, nàng rất một tìm một nơi an toàn hơn để nghỉ ngơi.
Âu Dương Vũ nghĩ nhất thời có chút khó khăn, nếu như chỉ có một mình nàng ở đây thì nàng có thể thoải mái đi vào không gian tùy thân để an giấc qua một đêm. Nhưng lúc này lại có thêm Dạ Trọng Hoa ở đây nữa, liền có chút khó xử, nếu hắn phát hiện ra mọi chuyện về cái không gian huyền bí này, không biết nàng lại phải gặp biết bao nhiêu phiền toái nữa đây!
Âu Dương Vũ đang suy nghĩ thì trong đầu chợt vang lên tiếng của Tiểu Kỳ Lân: “Chủ nhân, ta có mê dược a!”
Âu Dương Vũ lúc này khóe môi không khỏi nhếch lên, Tiểu Kỳ Lân giảo hoạt này! Nàng lấy lại vẻ mặt bình thản như không, quay đầu nhìn Dạ Trọng Hoa nói: “Trời cũng không còn sớm nữa, ta đi làm chút gì ăn a.”
Nói xong, Âu Dương Vũ cũng không chờ Dạ Trọng Hoa đáp lại, liền đứng dậy đến chỗ khu bếp tạm bợ của nàng.
Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Âu Dương Vũ đi xa, sắc mặt thần sắc liền trở lại vừa rồi, ma quỷ cây cối, không biết sẽ phát sinh ra những chuyện gì, chẳng qua cùng với người hắn yêu thương ở cùng một chỗ như thế này, cho dù có ở địa ngục trần gian hay bồng lai tiên cảnh, hắn vẫn cảm thấy hài lòng.
Ánh mắt đen láy sáng như ngọc của Dạ Trọng Hoa khẽ chớp động, đắm chìm trong suy nghĩ của mình cho nên Dạ Trọng Hoa cũng không thấy được Âu Dương Vũ ở trong bát thức ăn của hắn đã động tay động chân.
Dạ Trọng Hoa sau khi ăn xong bữa tối, uống thuốc xong, thì lại bắt đầu mê mang đi vào giấc ngủ. Âu Dương Vũ liền đem cả cơ thể đang hôn mê của hắn mang vào trong không gian.
Chỉ có điều... Tiểu Kỳ Lân ngươi có thể dừng cái trò háo sắc sàm sở người ta lúc này có được hay không hả?!
Âu Dương Vũ nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt không khỏi khổ não.
Tiểu Kỳ Lân đem hai móng vuốt khoát ra phía sau lưng Dạ Trọng Hoa mà lúc này đã được đặt lên trên ghế sô pha, hai đôi mắt nhỏ long lanh của hắn nhìn chằm chằm vào Dạ Trọng Hoa, trong mắt sáng lên lóng lánh.
Âu Dương Vũ cảm thấy vô cùng hoài nghi, sau khi Dạ Trọng Hoa ăn bát cháo của mình xong thì ngay lập tức hôn mê, nàng tự mình đem Dạ Trọng Hoa vào không gian, thế nhưng từ lúc đó đến giờ Tiểu Kỳ Lân liền có thái độ khác thường cứ ở mãi bên cạnh Dạ Trọng Hoa ngắm nhìn mãi, không phải nó hẳn phải nhảy bổ lên người nàng sau đó mà lăn lộn đùa giỡn với nàng hay sao?
Hơn nữa, từ lúc nàng vất vả khổ sở mang Dạ Trọng Hoa đến biệt thự của mình nằm trên sô pha này, Tiểu Kỳ Lân liền ngay lập tức nhảy đến, bổ nhào vào lòng Dạ Trọng Hoa, giữ cái tư thế này hẳn là cũng đã nửa giờ đồng hồ rồi a.
Âu Dương Vũ ho nhẹ một tiếng, thử hỏi: “Tiểu Kỳ Lân, ta vẫn quên chưa hỏi ngươi, ngươi là giống cái sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.