Màn đêm càng yên tĩnh thâm trầm,Âu Dương Vũ lẳng lặng đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ đom đóm đã dần dần thưa thớt, giống như những tia sáng nhỏ le lói giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, thật giống với tâm tư bây giờ của nàng.
“Ngươi sợ?” Dạ Trọng Hoa đứng trước cửa lặng ngắm nhìn Âu Dương Vũ sau đó đi về phía nhuyễn tháp,tựa đầu vào giường lên tiếng trêu chọc nhìn Âu Dương Vũ.
Nhuyễn bào của hắn được thêu một cách tinh tế,hoa lệ tơ vàng, được đính phượng hoàng kết hợp với vẻ đẹp của rồng thiên như tăng thêm giá trị và uy nghi của hắn, tầng tầng lớp lớp tỏa ra vầng hào quang sáng rực đến chói cả mắt, yêu nghiệt bức người.
Trên nhuyễn tháp, hắn nửa nằm nửa ngồi một cách lười biếng,mái tóc đen óng mềm mại buông xuống, mang theo một vẻ quyến rũ dụ hoặc chết người. Hắn mở miệng ra vẫn như vậy không nhanh không chậm, đầy tà mị, thâm trầm mà nội liễm, bây giờ không ai có thể đoán được tâm tư của hắn.
Âu Dương Vũ khẽ nâng mi,lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái rồi nhắm mắt lại che dấu tâm tư khác thường trong lòng nàng.
Theo như đặc thù công việc mà nàng đã phục vụ bao nhiêu năm đã cho nàng bài học:Không được phản kháng, án binh bất động là biện pháp tốt nhất.
Âu Dương Vũ đi qua đi lại một hồi lâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm ra cách thoát khỏi đây.
“Ta ra ngoài.” Dạ Trọng Hoa mất kiên nhẫn lên tiếng trầm thấp phá tan bầu không khí yên tĩnh trong màn đêm, bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634254/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.