Màn đêm càng yên tĩnh thâm trầm,Âu Dương Vũ lẳng lặng đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ đom đóm đã dần dần thưa thớt, giống như những tia sáng nhỏ le lói giữa bầu trời đêm tĩnh mịch, thật giống với tâm tư bây giờ của nàng. “Ngươi sợ?” Dạ Trọng Hoa đứng trước cửa lặng ngắm nhìn Âu Dương Vũ sau đó đi về phía nhuyễn tháp,tựa đầu vào giường lên tiếng trêu chọc nhìn Âu Dương Vũ. Nhuyễn bào của hắn được thêu một cách tinh tế,hoa lệ tơ vàng, được đính phượng hoàng kết hợp với vẻ đẹp của rồng thiên như tăng thêm giá trị và uy nghi của hắn, tầng tầng lớp lớp tỏa ra vầng hào quang sáng rực đến chói cả mắt, yêu nghiệt bức người. Trên nhuyễn tháp, hắn nửa nằm nửa ngồi một cách lười biếng,mái tóc đen óng mềm mại buông xuống, mang theo một vẻ quyến rũ dụ hoặc chết người. Hắn mở miệng ra vẫn như vậy không nhanh không chậm, đầy tà mị, thâm trầm mà nội liễm, bây giờ không ai có thể đoán được tâm tư của hắn. Âu Dương Vũ khẽ nâng mi,lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái rồi nhắm mắt lại che dấu tâm tư khác thường trong lòng nàng. Theo như đặc thù công việc mà nàng đã phục vụ bao nhiêu năm đã cho nàng bài học:Không được phản kháng, án binh bất động là biện pháp tốt nhất. Âu Dương Vũ đi qua đi lại một hồi lâu, trong đầu không ngừng suy nghĩ tìm ra cách thoát khỏi đây. “Ta ra ngoài.” Dạ Trọng Hoa mất kiên nhẫn lên tiếng trầm thấp phá tan bầu không khí yên tĩnh trong màn đêm, bỗng nhiên hắn nhanh chóng xoay người, bước xuống giường đi ra ngoài. Âu Dương Vũ chậm rãi nhẹ nhàng thở ra. Ở cùng hắn dường như đang ở vùng bắc cực, không khí đều trở nên lạnh lẽo, ngay chính cả nàng cũng chịu không nổi phải thuần phục hắn. Hắn thật sự đúng là nam nhân quỷ dị! Cứ nghĩ Dạ Trọng Hoa sẽ một đi không trở lại thì một lúc sau nàng thấy hắn trở lại một tay cầm chén rượu, tay còn lại cầm chai rượu màu hổ phách trơn bóng. Hắn lạnh lùng rót rượu vào chén, hương rượu lan tỏa thơm nồng cả nội viện. “Lại đây.” Hắn mi mắt khẽ nâng lên, ánh mắt u ám, yêu dã mà động lòng người. Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia đùa bỡn, hắn nhìn về phía Âu Dương Vũ, ngoắc ngoắc tay, khí chất tôn giả, lộng lẫy ý bảo nàng lại gần về phía hắn. Âu Dương Vũ vừa nghe xong nhất thời đứng im, nét mặt mang chút ngượng nghịu khó nói nên lời. Nàng bất đắc dĩ bước từng bước chầm chậm đi về phía Dạ Trọng Hoa. Tư thế nằm của Dạ Trọng Hoa vô cùng nhàn hạ, hắn dùng ánh mắt thâm thúy không giống với đôi mắt đen tối tựa như đáy hồ như thường bây giờ lại sáng ngời giống như những vì sao, lúc ẩn lúc hiện.Hô hấp của Âu Dương Vũ không hiểu sao đột nhiên rối loạn,khẩn trương. “Việc đầu tiên, rót rượu.” Dạ Trọng Hoa khóe môi hơi cong lên, có vẻ rất hứng thú, lại mang theo chút tà mị bất cần, ngón tay rõ ràng chỉ vào chén rượu mà hắn đã đặt ở đầu giường khi nãy.Đúng là vương giả! Âu Dương Vũ trong lòng oán thầm, tay nắm chặt lại thành quyền. Nàng mím môi, hiện nay nàng đang bị khí thế bức người đồng thời cũng đang chịu sự uy hiếp trắng trợn của hắn nàng không thể không khuất phục, hầu hạ thì hầu hạ,ông trời nhanh chóng chấm dứt cơn ác mộng này nhanh đi a. Âu Dương Vũ hít vào một hơi,ngón tay ngọc ngà của nàng nâng bình rượu hồng lên sau đó ưu nhã rót rượu vào chén rồi đưa đến trước mặt hắn khẽ nở nụ cười trông vô cùng khó coi lên tiếng “ Uống rượu.” Dạ Trọng Hoa nhíu mày, môi bất giác nhếch lên: “Mời ai uống rượu?” Tên chết tiệt nhà ngươi, thật đúng là khó hầu hạ! Âu Dương Vũ oán thầm trong lòng, nét mặt tươi cười tỏa ra nét kiều diễm lấy lòng hắn “Mời ngài uống rượu.” “Ngươi khó chịu.” Dạ Trọng Hoa không chút hài lòng khẽ nhíu mày, mang theo ý kiêu ngạo ngạo mạn. Âu Dương Vũ nắm chặt tay, ẩn nhẫn hít một ngụm thật sâu, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ nói ra, mặt vẫn giữ nụ cười tươi như hoa “Dạ, Trọng, Hoa, ngươi có muốn uống hay không?” Dạ Trọng Hoa thần thái vui mừng liếc mắt nhìn nàng một cái, cả người tựa vào nhuyễn tháp, thoạt nhìn lười biếng thế nhưng lại có vài tia ôn nhu ấm hạ thoáng hiện qua nét mặt hắn, đáy mắt hắn khẽ động cong lên thành ý cười, bất quá mau làm cho người ta bắt giữ không đến, hắn đạm thanh nói, “Ngươi có thể gọi ta là Trọng Hoa, ban đầu cứ gọi thân mật như vậy đi.” Thân mật cái đầu ngươi! Tên này đòi hỏi nhiều thứ như vậy thật phiền phức, uống rượu nhanh lên a!!. Âu Dương Vũ gần như mất hết kiên nhẫn, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, hận không thể ngay lập tức đến đánh cho hắn một trận cho bõ tức. Nhìn tiểu sư tử trước mắt tức đến nghẹn họng trước mắt, trong lòng Dạ Trọng Hoa đột nhiên cảm thấy vô cùng thú vị với nữ nhân này, khóe mắt dần trở nên tà mị nhìn chằm chằm nàng. Âu Dương Vũ nhanh chóng phát tiết, nàng bình tĩnh đặt chén rượu ngay trên tủ đầu giường thong dong nghênh đón ánh mắt khác thường của Dạ Trọng Hoa “Rượu này nếu ngươi không uống thì ta mang đi đấy.” Dạ Trọng Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hai hàng lông mày khẽ cau lại như hai ngọn núi tuyệt đẹp, bỗng nhiên, hắn tà mị cười, cười đến mị hoặc chúng sinh, năm ngón tay thon dài cầm lấy chén rượu từ tay nàng, ngửa đầu uống hết rượu trong chén,mắt vẫn không rời Âu Dương Vũ. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, một giọt rượu đỏ sẫm rượu tràn ra khỏi miệng hắn như một loại mị hoặc yêu dã, thị huyết mà tàn nhẫn. Chạm phải ánh mắt cuồng dã như sói đang nhìn chằm chằm vào mình, Âu Dương Vũ trong lòng không khỏi có chút bối rối,cảm giác có nguy hiểm vây quanh mình, nàng theo bản năng xoay người định trốn, nhưng nàng vừa lui về phía sau một bước, Dạ Trọng Hoa ngay lập tức vươn cánh tay thon dài chắn ngang hông nàng mạnh mẽ ôm lấy. Cánh tay cứng rắn như kìm sắt,mạnh mẽ mà hữu lực, tỏa ra một loại khí thế cường đại, vô luận Âu Dương Vũ có phản kháng thế nào thì cũng vô dụng. Khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn hiện ra gõ ràng trước mặt nàng, ánh mắt của hắn thâm sâu khó lường như biển lãnh ngạo, sống mũi cao kết hợp với đôi môi mỏng của hắn giống như mỹ nam tuyệt sắc nhưng lãnh khốc, vô cùng cường đại “Buông ra...” Lời còn chưa kịp nói ra hết, Âu Dương Vũ ngay lập tức cảm nhận được hương thơm nồng thuần tuý của hồng rượu, nồng nàng đến mức khiến nàng phải ho khan. Âu Dương Vũ liều mạng giãy dụa đứng lên.Nhưng nàng càng giãy dụa thì lại càng kích thích dục vọng chinh phục con mồi nguyên thủy của nam nhân. Dạ Trọng Hoa dùng cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của mình đột nhiên khóa chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng lại giam cầm trong ngực hắn. Vì sức lực chênh lệch vô cùng lớn, nàng thì vẫn cứ thế giãy dụa cố thoát khỏi bàn tay của hắn, giằng co qua lại, hai người nhanh chóng ngã xuống nhuyễn tháp. Hai tay Âu Dương Vũ cố gắng chống cự phản kháng thì hắn lập tức nắm chặt hai tay nàng đưa lên trên đầu. Hắn hôn nàng, hôn một cách cuồng nhiệt, nụ hôn rơi xuống dày đặc, cường thế nhưng lại không mất đi ôn nhu triền miên.Hắn hôn gần như bá đạo,không để cho nàng có cơ hội trốn thoát. Âu Dương Vũ đầu óc trở nên trống rỗng, quên mất khả năng chống cự, chính nàng trong phút chốc như bị lạc lối, không khống chế được chìm đắm trong ôn nhu của hắn. Ép Âu Dương Vũ nuốt trọn hương rượu nồng nàng kia, Dạ Trọng Hoa gần như ôn nhu triền miên trằn trọc hôn môi nàng, nơi chóp mũi thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ rất riêng trên người hắn. Khuôn mặt của hắn gần như vậy nhìn nàng, gần đến nổi có thể cảm giác được hơi thở cực nóng của hắn Bốn phía vô cùng yên tĩnh. Dạ Trọng Hoa vươn tay khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cẩn thận mà nâng niu, đáy mắt mang theo một tia mê ly quyến luyến. Bị nhìn thế này khiến cho Âu Dương Vũ cảm thấy không được tự nhiên, nàng có cảm giác như mình là một món đồ quý đang được mang đi đấu giá. Khuất phục, thỏa hiệp. Âu Dương Vũ chán ghét nghiêng đầu sang một bên né tránh ánh mắt nóng rực của hắn.Âu Dương Vũ từ từ điều chỉnh tâm tình lúc này, ngẩng mặt lên chống lại ánh mắt như gần trong gang tấc của Dạ Trọng Hoa, lúc này, đáy mắt của hắn đã giảm đi vẻ nghiêm nghị cùng lãnh khốc vốn có, có vẻ như tâm tình của hắn trở nên tốt hơn. “Tốt!! Nơi này chưa có kẻ nào chạm qua.” Dạ Trọng Hoa hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của nàng,từng chút từng chút, nhẹ nhàng nhấm nháp,thủ thỉ, ôn nhu. Âu Dương Vũ theo bản năng trốn tránh, nhưng nàng như cảm nhận được có một luồng điện như chạy qua người nàng, tê dại khắp người thân thể không tự chủ được chợt co rút lại giống như cảm giác đang đứng từ trên cao rồi đột nhiên rơi xuống vực sâu vạn trượng.Hơi thở của hắn khiến nàng gần như đắm chìm vào ôn nhu của hắn. “Ai nói chưa bị ai chạm qua?” Âu Dương Vũ quật cường nhíu mày, mạnh miệng nói dối hắn “Ngươi biết Hoài An vương?” Tên cường đại nam nhân này, lúc trước kiêu ngạo dám chèn ép nàng, lại còn ép nàng phải khuất phục, phục tùng hắn,còn hắn thì cao cao tại thượng,cứ như thể hết thảy mọi thứ hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thế nên Âu Dương Vũ cố tình phủ định câu hỏi của hắn. Dạ Trọng Hoa đối với thân thế của nàng cũng có biết một chút, nhưng Âu Dương Vũ không dám khẳng định hắn có điều tra rõ về thân phận của nàng hiện nay hay không, nếu không biết thì tốt, còn nếu biết rõ thì nàng chắc không còn đường nào để thoát được a? Cho nên, Âu Dương Vũ không tự chủ được mà nói ra. Vừa nói ra ba chữ Hoài An vương, giống như khối thuốc nổ đang được kích hoạt, không khí xung quanh nhất thời ngưng đọng. Dạ Trọng Hoa đôi mắt sâu thẳm dần trở nên u ám khí tức quanh thân lãnh khốc kinh người,ánh mắt lóe ra tia tàn nhẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]