“Hôn mê ư? Sao bố tôi lại hôn mê chứ?”
Thấy ông cụ Tống đã bất tỉnh, Tống Văn Cường lập tức giận dữ, tóm lấy cổ áo Trần Thuật rồi quát.
“Tôi… Tôi cũng không biết…” Trần Thuật rất luống cuống, chẳng phải hôm qua Giang Tiểu Bắc cũng làm vậy ư? Tại sao cái vỗ của hắn giúp ông cụ Thẩm trở nên khá hơn, còn cái vỗ của hắn ta thì không hề có tác dụng, hơn nữa còn khiến ông cụ Tống ngất đi sau khi đập thêm cái nữa chứ!
Đồ bỏ đi như Giang Tiểu Bắc có thể làm được, tại sao bác sĩ trưởng khoa như hắn ta lại không? Không thể nào!
“Cậu không biết? bây giờ cậu bảo tôi là không biết?” Tống Văn Cường nghe thấy lời của Trần Thuật, càng thêm tức giận: “Bố tôi bị cậu vỗ đến mức hôn mê rồi, bây giờ cậu lại bảo tôi là không biết hả?”
“Tôi… Tôi…” Trần Thuật sốt ruột lắp bắp.
“Cút!” Tống Văn Cường đấy mạnh, khiến Trần Thuật ngã nhào ra đất!
Sau đó hắn nhìn sang phó viện trưởng: “Viện phó Trương, đây chính là người mà ông bảo là bác sĩ trưởng khoa, chuyên gia trong lĩnh vực này à? Viện phó Trương này, có phải nhà họ Tống chưa quyên đủ đồ cho bệnh viện các ông không? Bố tôi bị bệnh nên mới đến đây, thế mà ông lại tìm một kẻ rác rưởi để khám cho bố tôi hả? Hơn nữa càng khám càng nghiêm trọng!”
“Viện phó Trương, ông có tin tôi sẽ gọi thẳng cho Cục Vệ sinh, để bệnh viện này của các ông đóng cửa hay không?”
Viện phó Trương cũng giật mình, vội vàng nói với Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sieu-cap/3816931/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.