Sau một hồi tặng quà, quà tặng trong sân nhà họ Lưu vậy mà lại chất cao như núi.
Đến lượt Lưu Thành Phong.
Lưu Thành Phong cười nói: “Bà nội, từ trước đến nay Thành Phong luôn là cháu trai mà bà yêu quý nhất. Lần này cháu tặng bà một phần quà, một tấm thẻ.”
Người nhà họ Lưu đều ngạc nhiên, một tấm thẻ có cái gì coi là quà chứ?
Thứ bà cụ cần trong tiệc mừng thọ thứ tám mươi, không phải là tiền.
Nhà họ Lưu không thiếu tiền.
Lưu Thành Phong cố ý khơi gợi hứng thú của mọi người, mới nói: “Bà nội, tấm thẻ này là thẻ nghe giảng của vị giáo sư trẻ nhất của viện y học thành phố Ninh Hạ. Nghe nói vị giáo sư đó, sẽ đích thân truyền thụ y thuật, hơn nữa còn khám bệnh miễn phí cho một người.”
Nghe đến đây, người nhà họ Lưu bùng nổ.
Vị giáo sư ở thành phố Ninh Hạ kia rất nổi tiếng ở thành phố Giang Châu. Không ít sinh viên ở thành phố Giang Châu đều muốn chuyển đến thành phố Ninh Hạ học, nhất thời nhiệt độ của trường Đại học Ninh Hạ, vậy mà còn cao hơn nhiệt độ của trường Đại học Tâm Hợp.
Bà cụ hài lòng cười: “Có lòng. Không uổng công bà nội thương cháu. Trong lòng bà nội cũng muốn được gặp vị giáo sư kia, nghe nói cậu ta sẽ truyền dạy miễn phí Đông y, thật sự là một người trẻ tuổi tài ba mà.”
Lưu Thành Phong mãn ý cười, cố ý quay đầu nhìn Trần Hạo Hiên, sắc bén nói: “Bà nội, có người thì không được như vậy. Cả nhà chuyển đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355764/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.