“Hạ Cơ Uyển đấu với chúng ta, chính là tự rước lấy nhục!”
Trong mắt Phương Hy Văn gợn sóng, lặng lặng nhìn Trần Hạo Hiên.
Cô không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần Trần Hạo Hiên kề sát gần mình, cô cũng có thể cảm nhận được hơi ấm trên người đàn ông này.
Cô không biết diễn tả cảm giác của hơi ấm đó như thế nào, nhưng mà rất ấm áp.
Không đợi Phương Hy Văn lên tiếng, Lưu Phương Lan cười lạnh nói: “Cậu thắng ư? Dùng cái gì để thắng? Hạ Cơ Uyển nắm trong tay vô số thần y, mấy năm nay, phàm là người có y thuật đều bị Hạ Cơ Uyển chiêu nạp về tập đoàn Vạn Nam rồi.”
Trần Hạo Hiên quay sang nói với Lưu Phương Lan: “Mẹ, mẹ cứ chờ xem.”
“Được rồi, buổi tối chúng ta ăn cơm ở đâu?”
“Tối nay con mời mọi người ăn, ngày mai… con mời mọi người xem trò cười của tập đoàn Vạn Nam.”
Lưu Phương Lan cũng mù mờ nhìn Trần Hạo Hiên.
Lẽ nào, lời cậu ta nói là sự thật?
Buổi tối.
Cả nhà đang ăn lẩu cá ở gần đó, trên khuôn mặt Lưu Phương Lan vẫn là vẻ khinh thường.
Gần đến giờ cơm, bà ấy cầm trong tay một chiếc túi rác đi tới.
Bà ấy đi tới trước mặt Hạt Tiêu, ném cho cô bé.
“Hôm nay lục được ở trong thùng rác ngoài kia, cho cháu.”
Hạt Tiêu mở túi rác ra thì thấy là một chiếc cặp sách mới.
“Bà ngoại thật tốt, Hạt Tiêu muốn một chiếc cặp sách mới từ lâu rồi! Như vậy đi nhà trẻ sẽ vui hơn.”
Lưu Phương Lan thờ ơ liếc mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355677/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.