Tề Phong Lâm nuốt nước bọt ừng ực, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Trong nháy mắt vừa rồi, thế mà anh ta cũng không thể nhìn thấy rõ. Trần Hạo Hiên dường như đã dịch chuyển tức thời, giết Sói Đói chỉ trong nháy mắt.
Đừng nói đến Tề Phong Lâm, bây giờ ngay cả đội lính đánh thuê kia cũng sợ đến tè ra quần. Ở nước ngoài, bọn họ cũng đã từng nghe nói, Thiên Đao chi vương cứu người trong lúc hoạn nạn.
Dù đã đi khỏi, cũng có thể lấy đầu kẻ khác ở trong muôn vàn người.
Tiếng đồn khủng bố đó, ấy vậy mà hôm nay lại diễn ra ở rất gần bọn họ.
"Tôi hỏi anh nói."
Trần Hạo Hiên lại nhìn chằm chằm Tề Phong Lâm, hỏi.
Tề Phong lâm như tỉnh dậy từ cơn ác mộng, vội vàng nói: "Trần Hạo Hiên, tôi, tôi sai rồi... Tôi sai rồi. Anh, chuyện của anh và nhân vật tai to mặt lớn kia, tôi không nên can thiệp."
"Là do tôi quá yêu Phương Hy Văn cho nên mới mượn danh nghĩa của người đó mà thôi."
"Tất cả đều là do tôi, tôi còn nhân cơ hội mà đổ tội cho anh."
Tề Phong lâm nhìn thấy khả năng của Trần Hạo Hiên, chuyện đầu tiên mà trong đầu anh ta có thể nghĩ ra được... chính là chắc chắn Trần Hạo Hiên có quen biết nhân vật tai to mặt lớn kia.
Với khả năng của anh, thậm chí còn có thể có quan hệ rất tốt với người đó.
Tề Phong Lâm mạnh mẽ tự tát mình mấy cái, lớn giọng mắng: "Đều là do tôi ngốc, tôi còn muốn dùng anh để tranh công trước mặt người đó."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355663/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.