Giọng nói hùng hậu như khiến trời đất chấn động. Phóng viên mà Tề Phong Lâm gọi đến đã nghe thấy! Người của nhà họ Phương đã nghe thấy. Phương Hy Văn cũng đã nghe thấy. Đôi mắt của cô dao động, cả cơ thể dường như đang bị điện giật. Những người khác không biết là cô biết. Vòng cổ chí tôn đang ở trong tay Trần Hạo Hiên chính là chiếc vòng mà Trần Hạo Hiên tặng cho cô. Đó... có thật là vòng cổ chí tôn không? Là món đồ độc nhất ở Long Hoa sao? Không chỉ là bảo vật vô giá, mà nó còn là biểu tượng của danh dự. Vậy mà anh lại đưa cho cô một món đồ quan trọng đến như vậy. "Mẹ, vòng cổ của bố là đồ thật." "Con đã nói rồi, bố sẽ không lừa mẹ đâu." Phương Hy Văn ôm Hạt Tiêu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt của cô bé. Tề Phong Lâm vẫn là người kinh ngạc nhất trong tất cả mọi người. Lúc này, trong đầu của anh ta chỉ cảm thấy rối bời, bộ dạng trông giống như một kẻ ngốc. Lúc đầu, anh ta chỉ muốn nhìn thấy trò hề của Trần Hạo Hiên. Nhưng không ngờ rằng, hôm nay bản thân anh ta mới là người đáng cười nhất.
"Sao lại thế được?" "Vòng cổ chí tôn của cô, là thật sao?" "Đưa tôi xem một chút!" Tề Phong Lâm nổi điên đi tới, muốn cướp lấy vòng cổ chí tôn. Chỉ có điều, anh ta còn chưa đến nơi thì hai chân đã nhũn ra, một tiếng "Rầm" vang lên, anh ta đã quỳ rạp trên mặt đất. Không biết từ lúc nào, Hồng Thanh Vũ đứng bên cạnh Trần Hạo Hiên đã len lén ra tay. Cao thủ ra tay không cần tốn chút sức lực nào thì mọi chuyện đã xong. "Anh không có tư cách để xem vòng cổ chí tôn." "Làm theo lời mà Trần Gia nói, nhanh chóng đi về chuẩn bị quan tài đi." "Trời tối, chúng tôi sẽ tiện tay tiễn anh xuống địa ngục." Tề Phong Lâm cắn răng, chậm rãi đứng lên từ dưới đất. Tiếng cười nhạo xung quanh vang khắp cả đất trời. Anh ta chưa từng phải chịu cảm giác khuất nhục như vậy. Vừa muốn ra khỏi nhà họ Phương thì Phương Bảo Quyên đã chạy theo. "Cút ngay!" Phương Bảo Quyên tràn đầy khí thế đi đến trước mặt của Hồng Thanh Vũ. Cô ta không thể để cho Tề Phong Lâm cứ đi như vậy được. Nếu vậy thì ai sẽ giải quyết được tên rác rưởi này.
Hồng Thanh Vũ thấy đây là người thân của Phương Hy Văn nên cũng không dám ngăn cản. Phương Bảo Quyên đi qua Hồng Thanh Vũ, giật lấy chiếc vòng cổ của Trần Hạo Hiên. Lần trước ở Lầu Vọng Nguyệt, bọn họ đã không nhìn kỹ. Nên lần này cô ta muốn nhìn cho thật rõ. Mấy phút sau, Phương Bảo Quyên đã nhìn hết những đường vân, từng chi tiết, chất lượng. Tất cả mọi thứ đều vô cùng khéo léo. Đặc biệt là hình in trực tiếp ở ngay chính giữa của chiếc vòng cổ chí tôn này, hoàn toàn đã nói lên rõ tính chân thực chiếc vòng cổ này. Hàng thật, đang ở trong tay của Trần Hạo Hiên. Nhưng Phương Bảo Quyên không bao giờ tin món đồ này là của Trần Hạo Hiên, cô ta cầm chiếc vòng cổ chí tôn, rống to: "Này Trần Hạo Hiên, chiếc vòng cổ này có phải là của nhân vật tai to mặt lớn kia không?" Khuôn mặt của Trần Hạo Hiên bình tĩnh. Nhìn dáng vẻ tức giận của Phương Bảo Quyên, ngược lại là anh không hề tức giận một chút nào. Không phải là Phương Bảo Quyên muốn biết thân phận thật sự của anh hay sao? Vậy thì anh sẽ không nói cho cô ta biết. "Nhân vật tai to mặt lớn nào?" Trần Hạo Hiên giả ngu hỏi. Phương Bảo Quyên cắn răng mà nói: "Nhân vật tai to mặt lớn nào? Anh còn không biết rõ hay sao! Đương nhiên chính là người đã cứu Phương Hy Văn ở núi Rác!" Trần Hạo Hiên thản nhiên gật đầu. Đương nhiên là nhân vật tai to mặt lớn, dù sao nhân vật tai to mặt lớn đó cũng chính là anh. Phương Bảo Quyên thấy thế, cô ta hét lớn: "Được lắm, tôi đã nói sao anh lại có thể có được vòng cổ chí tôn. Trần Hạo Hiên, tôi thú nhận rằng tôi đã biết anh là người của kẻ có mặt mũi đó, chứ không phải là Tề Phong Lâm. Nhưng anh lại lợi dụng sự tín nhiệm của người đó đối với anh, dám lấy chiếc vòng cổ chí tôn của người đó đưa cho Phương Hy Văn." "Anh thật to gan!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]