Giọng nói hùng hậu như khiến trời đất chấn động.
Phóng viên mà Tề Phong Lâm gọi đến đã nghe thấy!
Người của nhà họ Phương đã nghe thấy.
Phương Hy Văn cũng đã nghe thấy.
Đôi mắt của cô dao động, cả cơ thể dường như đang bị điện giật. Những người khác không biết là cô biết.
Vòng cổ chí tôn đang ở trong tay Trần Hạo Hiên chính là chiếc vòng mà Trần Hạo Hiên tặng cho cô.
Đó... có thật là vòng cổ chí tôn không? Là món đồ độc nhất ở Long Hoa sao?
Không chỉ là bảo vật vô giá, mà nó còn là biểu tượng của danh dự.
Vậy mà anh lại đưa cho cô một món đồ quan trọng đến như vậy.
"Mẹ, vòng cổ của bố là đồ thật."
"Con đã nói rồi, bố sẽ không lừa mẹ đâu."
Phương Hy Văn ôm Hạt Tiêu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt của cô bé.
Tề Phong Lâm vẫn là người kinh ngạc nhất trong tất cả mọi người. Lúc này, trong đầu của anh ta chỉ cảm thấy rối bời, bộ dạng trông giống như một kẻ ngốc.
Lúc đầu, anh ta chỉ muốn nhìn thấy trò hề của Trần Hạo Hiên. Nhưng không ngờ rằng, hôm nay bản thân anh ta mới là người đáng cười nhất.
"Sao lại thế được?"
"Vòng cổ chí tôn của cô, là thật sao?"
"Đưa tôi xem một chút!"
Tề Phong Lâm nổi điên đi tới, muốn cướp lấy vòng cổ chí tôn.
Chỉ có điều, anh ta còn chưa đến nơi thì hai chân đã nhũn ra, một tiếng "Rầm" vang lên, anh ta đã quỳ rạp trên mặt đất.
Không biết từ lúc nào, Hồng Thanh Vũ đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355659/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.