"Hạ Cơ Uyển nói anh chỉ là một tên phế vật không hiểu y thuật mà thôi."
Phùng Ngọc San gằn từng câu từng chữ, cô ta cũng đã ở bên bờ vực sụp đổ rồi.
Lúc trước mình còn giành một hợp đồng với người phụ nữ của Trần Vương, ở trước mặt Trần Vương, cười nhạo người phụ nữ của anh ta, thậm chí, còn không nghe theo không buông tha.
Trần Hạo Hiên là Trần Vương, sao anh ta không nói sớm chứ?
Hạ Cơ Uyển này phải ngu xuẩn đến mức nào mới có thể hủy hôn với Trần Vương chứ?
Mọi người đều quỳ chỉ có mỗi Trần Hạo Hiên là ngồi trên ghế.
Người dám mở miệng cũng chỉ có Hồng Thanh Vũ đi theo anh thôi.
"Nhà họ Trần, người phụ nữ này phải xử lý thế nào?”
Hai mắt Trần Hạo Hiên sáng ngời có thần, tản ra sát khí đáng sợ.
"Chết."
Hồng Thanh Vũ gật đầu.
Phùng Ngọc San thì lại lắc đầu không ngừng, cô ta nói: "Đừng… đừng giết tôi."
"Trần Vương, tôi thật sự không biết thân phận của anh mới có thể làm xằng làm bậy."
"Cho dù anh có là Trần Vương thì cũng không thể lạm dụng hình phạt riêng được."
"Ông Đặng, cứu tôi với."
Ông Đặng quỳ trên mặt đất, ông ta đã là Bồ Tát bùn qua sông khó bảo vệ được bản thân rồi.
Ông ta gỡ tay của Phùng Ngọc San ra: "Phùng Ngọc San, người đàn bà điên này. Tôi và nhà họ Hạ tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ gì hết, lại càng không quen biết cô. Cô bớt lấy Hạ Cơ Uyển ra uy hiếp tôi đi."
"Trần Vương để cô chết thì cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355647/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.