Không ngờ, Trác Văn Quân nghe đến đây vô cùng tức giận, tát một cái vào mặt Phương Bảo Quyên.
“Mày nói cái gì?”
“Mày đang nói cái gì đấy?”
“Mày nói lại cho ông một lần, đây là cái gì?”
Phương Bảo Quyên sợ đến nỗi sắp tiểu ra quần.
Cô ta thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh tức giận của tất cả mọi người Hộ Long Trang ở dưới tầng.
Chẳng lẽ vì mình vứt rác không đúng chỗ sao?
Là bởi vì sợi dây chuyền nát này.
Nhưng sợi dây chuyền nát này có cái gì đáng tức giận đâu chứ.
Phương Bảo Quyên thăm dò hỏi: “Đây không phải là rác sao? Lẽ nào, ngài không phải bởi vì tôi vứt rác lung tung sao?”
Trác Văn Quân đi lên lại tát mạnh một cái nữa.
Không cần biết đúng sai, tiếp tục tát.
Tát xong lại gầm lên: “Vòng cổ Chí Tôn mà mày dám nói là rác rưởi sao?”
Một câu nói cuồn cuộn đáy lòng.
Cả căn phòng bùng nổ.
Không ai nhìn thấy Vòng cổ Chí Tôn, nhưng khi Vòng cổ Chí Tôn đưa ra ngoài, tin tức đã được phát sóng mấy ngày.
Chẳng qua, tin tức này nhanh chóng bị bỏ qua.
Dù sao trong mắt người thường, mấy đời bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc với Vòng cổ Chí Tôn cả.
Mà chỉ nói rằng Vòng cổ Chí Tôn đã được truyền ra ngoài, nhưng không hề viết là truyền cho ai.
Vòng cổ này là Vòng cổ Chí Tôn sao?
Sao có thể.
Nhưng người có da, cây có bóng, lời nói của một số người rất đáng giá.
Loại người như Trác Văn Quân, sao có thể nhìn nhầm được.
Chẳng trách,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355635/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.